Chương 15

Anh Hối Hận Còn Kịp Không?

Lãnh Nguyệt Hoạ 01/05/2023 13:15:52

Buổi tối ở địa điểm du lịch lại càng đông người hơn, rộn ràng tấp nập nhưng Trình Tiêu Tiêu lại chẳng cảm nhận được gì.
Cô dừng lại ở một quán rượu bên đường, đứng nhìn hồi lâu.
"Muốn uống rượu sao? Tôi uống với cô nhé?"
Trình Tiêu Tiêu ngoảnh lại, hoá ra là người đàn ông ban nãy chụp lén cô.
"Xin lỗi, tôi không phải kẻ biến thái bám đuôi gì đâu." Người đàn ông kia e ngại nhìn cô.


"Làm sao tôi tin được?"
Nghe cô nói như vậy, anh mò mẫm trong túi áo, lấy ra một tấm danh tђเếק.
Hoá ra là nђเếק ảnh gia.
"Tôi không cố ý chụp lén cô đâu. Tôi định chụp xong sẽ xin thông tin rồi gửi ảnh cho cô..."
"Tôi không cần!" Trình Tiêu Tiêu làm lơ anh, tìm một chỗ trong quán rượu ngồi xuống.

Người đàn ông đó vẫn không từ bỏ ý định, ngồi xuống đối diện cô.
"Tiểu thư, tôi thấy cô rất hợp với dự định sắp tới của tôi. Cô làm người mẫu cho tôi nhé, tôi trả lương cho cô?"
"Cô không biết tôi sao? Vu Cẩn Dư tôi rất nổi tiếng, ngôi sao lớn muốn tìm tôi chụp cũng khó đấy."
Trình Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy phiền. Từ trước đến nay cô không có hứng thú với việc chụp ảnh. Với lại cô không xinh đẹp, làm sao làm mẫu được, tên này có bịp không vậy?
"Tôi không biết anh, không có ý định chụp hình. Đừng phiền tôi nữa!"
Vu Cẩn Dư rầu rĩ: "Tôi xin lỗi."
Vốn tưởng anh sẽ bỏ đi, Trình Tiêu Tiêu lại không ngờ đến anh ta vẫn ngồi lì ở đó, còn ăn đồ uống rượu mà cô gọi ra.
Trình Tiêu Tiêu cũng mệt mỏi, không muốn nói nữa, để mặc anh ta muốn làm gì thì làm.
"Đàn bà con gái đừng nên uống say." Vu Cẩn Dư ngăn tay cô đang muốn uống rượu lại.
Cô chỉ nhíu mày, mặc kệ anh ta, ngửa cổ uống cạn chén rượu."


"Uống say dễ xảy ra chuyện lắm đấy." Anh lại tiếp tục ngăn cô.
Trình Tiêu Tiêu lặng im, nhìn vào bóng mình trong chén rượu. Cô cũng vì say mà tiếp tục đâm đầu vào chuyện tình không được đáp lại. Và rồi bây giờ mới trở nên như vậy. Bạn đang đọc truyện tại , web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
À không phải, lần đó cô đâu có quá say, lúc đó là cô tự nguyện mà.
Mắt của cô nhoè đi nhưng cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Cô lảo đảo dứng dậy, liếc Vu Cẩn Dư: "Anh, trả tiền đi. Tôi đi trước."
"Ơ..." Vu Cẩn Du ngạc nhiên trước lời nói và hành động của cô.
Hắn vội vã trả tiền rồi đi theo phía sau cô.
"Tôi đưa cô về."
Trình Tiêu Tiêu vẫn bước đi, không để ý lời Vu Cẩn Dư. Hắn cũng không dám ᴆụng vào cô, chỉ có thể đi theo phía sau.
Đột nhiên Trình Tiêu Tiêu dừng lại, ngồi sụp xuống. Vu Cẩn Du giật mình, muốn tới xem cô thể nào, lại không nghĩ đến cô đang khóc.

Không hề khóc lớn tiếng, vai run lên, tay che mặt khóc, không náo không loạn nhưng lại khiến người ta đau lòng.
Vu Cẩn Dư đi tới, ôm lấy cô vào lòng, vỗ về tổn thương trong cô: "Đừng khóc một mình như vậy. Tôi cho cô mượn bờ vai, nhé? Cô nghĩ tôi là người xấu cũng được, khóc xong rồi chửi tôi cũng được, nhưng đừng từ chối bờ vai của tôi khi cô đang buồn."

IZTruyen.Com, 01/05/2023 13:15:52

Lượt xem: 1558

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện