Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Completed
0
Your Rating
Tác giả
Lượt đọc:
18

ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap

Review truyện Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Hai thiếu niên đều mang trong mình những vết thương chưa lành, nhờ duyên phận mà gặp được nhau, trở thành bạn cùng bàn. Văn Tiêu chẳng cảm thấy Trì ca là người đáng sợ, thậm chí cuộc sống của cậu khi có người đó trở nên thật khác biệt. Trì Dã biến những gì không thể thành có thể, không ngừng thu hút cậu. Văn Tiêu che đậy vết thương của mình bằng thái độ lạnh lùng thờ ơ, còn Trì Dã lại khoác lên mình sự cợt nhả, buông thả. Chính vì thế mà Văn Tiêu mới cảm thấy trái tim cậu yếu đuối và nhạy cảm khi có sự hiện diện của Trì Dã.

Trì Dã trước giờ luôn sống rất kiên cường, mang trên vai gánh nặng gia đình, mẹ bệnh tật, em gái còn nhỏ. Đôi khi Trì ca đã nghĩ bản thân có thể mệt đến chết, nhưng hắn không thể chết, dù có rơi vào địa ngục cũng phải bò ra. Nhưng rồi Trì Dã lại có thêm một lí do để cố gắng, là bạn cùng bàn của hắn – Văn Tiêu. Trì Dã thích nhất là đến trường, nhưng cuộc sống đã bẻ gãy niềm yêu thích của hắn, từng là học sinh đứng đầu, cho dù có thể làm bài thi thật tốt, nhưng hắn vẫn bất chấp giữ vững con số 60 điểm. Một Trì Dã như thế tiến vào cuộc đời Văn Tiêu, giống một vầng thái dương dẫn dắt cậu bước ra khỏi bóng tối đã bao phủ cậu.

Giống như tình cảm là một liều thuốc, có đắng ngắt nhưng lại chữa lành vết thương, tuổi thanh xuân của Trì Dã và Văn Tiêu cũng ngập tràn cảm xúc, cũng có sự chia ly, còn có cả sự trưởng thành. Như lời thầy chủ nhiệm nhắn gửi Trì Dã trước khi hắn nghỉ học:

Cho dù phải chịu đựng sự cản trở của số phận, ngàn vạn lần cũng đừng đánh mất sự nhiệt huyết của tuổi trẻ trong lòng mình.

Đối với Trì Dã, Văn Tiêu chính là tuổi trẻ, là nhiệt huyết thanh xuân mà hắn không thể đánh mất.

“Tôi thật sự rất nhớ cậu.”

“Trì Dã, trong trường học không tìm được cậu…”

“Trì ca, tôi biết cậu ở đâu nhưng lại không dám đi tìm cậu…”

“Trì Dã, rõ ràng tôi đã khắc tên cậu nhưng vẫn không nhìn thấy cậu…”

“Trì ca, lúc gặp lại cậu, cậu sẽ không vui vẻ thích người khác chứ?”

“Anh, cậu sẽ giúp tôi làm thêm lần nữa chứ, giống như buổi trưa hôm đó…”

“Trì Dã, thật xin lỗi, lúc cậu khóc tôi không ở bên cạnh cậu Trì Dã…”

“Bạn cùng bàn của tôi chỉ có mình cậu, cậu là bạn cùng bàn của tôi, tôi không muốn người khác ngồi cùng bàn với tôi.”

“Cậu nói gì tôi đều nhớ, người khác đưa thư tình, tôi không đọc một chữ nào hết…”

“Nói chuyện yêu đương? Được mà…”

“Đúng, tôi đến là muốn tìm cậu hôn tiếp…”

Ban đầu tui đọc giới thiệu còn nghĩ truyện kiểu ngôn tình hài hước, nhưng rồi tui nhầm. Tuy cũng có ngọt sủng đấy, nhưng mà tim tui cứ bị Ьóρ chặt khi phải thấy Trì ca vất vả, vật lộn với số phận mà vẫn phải giữ sự kiêu ngạo trong lòng. Tui cực kì thất vọng khi thấy Trì Dã và Văn Tiêu phải chia xa, rồi lại vỡ òa khi Trì Dã sờ thấy tên mình được Văn Tiêu khắc trong hộc bàn. Tính ra thì hai người không phải là hết yêu, cũng chẳng phải là hiểu lầm gì cả, chỉ là cuộc sống của Trì ca quá khắc nghiệt.

xem thêm
0 bình luận
Theo dõi