Chương 37

Chàng Bad Boy Năm Đó Tôi Từng Đánh Đuổi

Thanh Trà 01/09/2023 21:20:12

“Sang 18 thì lấy nó làm chồng đi, chứ tao thấy nó đủ tiêu chuẩn rồi ấy”
“Người ta có thèm con đâu mà lấy”
Tôi nửa đùa nửa thật, cười cười. Mấy dì khác thì tỏ vẻ đồng tình lắm. Tôi nhìn sang Luân, thấy cậu ta đã ngốc đầu lên nhìn mình từ lúc nào, tôi nhìn cậu ta gói bánh tét, rồi lại nhớ về hôm qua có thằng uất nào đó bóc cớt trâu.
Tôi bỗng cảm thấy nhờn nhợn quay về phòng. Sau đó tắm rửa, làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi hết thảy thì đi bộ qua bên kia ruộng, lại nhà của anh Huy chơi.
Hôm qua khuya lắc khuya lơ mà anh Huy còn qua kiếm tôi, dúi cho tôi mấy cũ khoai lang nóng hổi, tôi còn cảm ơn ríu rích. Vài phút sau đã bị tên nào đó giật lấy, năn nỉ mãi mới chịu lột vỏ đút tôi ăn.


Nên là hôm nay qua trả lễ. Thấy anh ấy ngồi trên võng đằng gốc cây me, hình như đang hí hoáy viết gì đó.
“Anh Huy!”
Tôi vui vẻ chạy đến, ngồi lên võng cùng anh. Anh Huy ngừng viết, vội giấu giếm tờ giấy đi, còn trách tôi nữa.
“Con gái mới lớn mà ngồi chung võng với đàn ông thế ấy!”
Thấy anh giận, tôi càng muốn chọc ghẹo anh ta hơn, luồn tay qua eo, ôm lấy anh Huy.

“Tụi mình là anh em, sợ gì”
“Con nhỏ này buông ra!”
“Xì, ôm có miếng làm gì căng?”
Tôi lại tiếp tục mè nheo với anh trai này. Thế mà anh Huy lại ra quyết định táo bạo.
“Mốt lớn gả anh nhé?”
“Anh em lấy nhau cái gì!”
Tôi cười đùa, không biết rằng trong lòng Huy đang đau nhói. Anh lắc đầu, vuốt tóc đứa em chưa hiểu chuyện này. Năm nào cũng đợi nó về chơi, nhưng năm nay sự chú ý của nó đổ dồn vào thằng khác, may mà nó vẫn vô tư như thế, không để ý đến ánh mắt đầy yêu thương của thằng đó.
Ngồi chơi một tí thì anh Huy đề nghị chở tôi sang bên kia sông câu cá. Tôi ham vui, dù sao ở nhà cũng không giúp gì. Nên hai anh em ngồi trên chiếc xuồng, lướt nhẹ trên mặt sông. Bây giờ mới thấy nón lá là một vật quá thần kì!
“Em ấy, con gái mà chả dịu dàng gì cả.”
“Nhưng mà anh vẫn chiều em đấy thôi”


Tôi cười tít mắt, anh giở giọng trách móc.
“Chiều quá sinh hư!”
Trên đường đi còn tốt bụng ném cho tôi mấy củ sen đã luộc chín ăn cho đỡ đói.
Hai anh em ngồi ở dưới gần bụi tre bóng mát. Tôi thảnh thơi ngồi câu cá, còn anh Huy thì tựa lưng lên nền cỏ dại xanh mát. Đôi mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
“Năm sau anh đi Sài Gòn rồi”
“Đúng rồi, anh còn phải học đại học mà. Nên chuyện đó là đương nhiên mà”
“Anh sẽ nhớ em lắm”
“Em cũng thế”
Câu cá gần 12h trưa thì được một xô đầy. Anh Huy đem theo “hột quẹt” nói nôm na là cái bật lửa ấy, một ít lá chúa, và củi nữa. Chúng tôi cùng nhau nướng cá, sau đó bỏ lên lá chúa rồi ngồi ăn.
Gió từ dưới sông thổi nhè nhè, lá tre đung đưa theo nhịp gió. Có người đang mỉm cười nhìn người con gái trước mặt đang ăn ngon lành.

1h chúng tôi lên xuồng trở về, anh Huy tính giữ tôi ở lại tới chiều nhưng tôi từ chối, vì còn cu cậu ở nhà, ăn được mấy con cá ngon này chắc thích lắm. Nghĩ đến mà sướng rơn!
Thế mà được gần giữa dòng sông thì anh Huy đột nhiên nói bậy bạ gì đó, nói nhỏ nhưng tôi có thể nghe thấy. Đại loại là..
“Nếu không còn cây chèo, thì mình và em ấy sẽ ở đây rất lâu đúng không?”
“Có cách nào em ấy đồng ý lấy mình không?”
“Mình có thể lo cho em ấy hơn thằng đó mà..”
“Anh Huy, anh nói gì vậy?!”
Tôi bỗng cảm thấy run sợ. Ánh mắt anh Huy đã không còn hiền từ như trước, đột nhiên anh thả tay chèo ra, khiến nó rơi xuống nước. Còn nhìn tôi chăm chú.
“Anh Huy?! Anh khùng hả?”
“Lan, anh thích em, em lấy anh đi được không? Anh lo cho em hết, đừng sợ”
“Anh Huy, anh sao đấy, nói bậy gì đấy?”


Tôi bỗng chốc co rút lại, nhìn Huy sợ hãi.
“Anh thích em, anh yêu em, Lan à, cưới anh đi”
Cái lề gì thốn? Tôi thèm chửi thề ghê á. Tên này chạm mạch ha sao ấy!
“Em không thích anh, anh mau đưa em về đi”
Nhưng Huy không quan tâm, cứ lập lại câu đó mãi. Tôi bắt đầu thấy lo lắng rồi đó, anh em với nhau yêu quái gì chứ, còn thần kinh như thằng bóng hường Luân không?
“Em lấy anh đi, anh xin em, anh lạy em”
“Không là không, anh nói nữa em méc mẹ á”
Huy im lặng, không nói gì nữa. Nhưng đôi mắt anh ta ᴆục ngầu ra. Lắp bắp gì đó. Sau đó bất chấp nguy hiểm, cứ tiến gần lại phía tôi.
“Anh làm gì vậy Huy?! Xuồng lật bây giờ tên điên”
“Lan, anh phải có được em, Lan lấy anh đi”


“Anh câm mồm lại, làm vậy tôi nghỉ chơi với anh đó!”
Huy không nghe cứ tiến đến, một phát vồ lấy tôi như con hổ đói, chẳng mấy chốc tôi bị sức đàn ông đè bẹp xuống xuồng. Xuồng thì lắc lư dữ dội, còn tên ấy thì nhìn tôi thèm thuồng như quái vật.
“Này, bỏ ra!!! Bỏ ra!!”
“Đây là cách khiến em lấy anh”
Huy dùng tay định xé áo tôi ra, tôi kịch liệt chống cự.
Đm nó! Thằng *** ᗪâᗰ tặc! Không ngờ nó lại đội lốt yêu tinh râu xanh. Tôi không rảnh để đôi co, một phát trúng ngay giữa hai chân, khiến Huy đau điếng mất thăng bằng mà ngã xuống sông.
“Em làm gì vậy hả?!”
“Cút đi!”
Thấy Huy đang định theo lên xuồng, lại không có tay chèo. Tôi tức quá nhảy xuống sông mà quên mất đang ở giữa dòng. Cố gắng lấy hết sức bình sinh bơi vào bờ, ông bà đỡ hay sao mà không gặp dòng ngược hay vòng xoáy nhỏ, nếu không ૮ɦếƭ chắc!
Tôi mệt đứ người. Vịnh vào bờ mà leo lên, thấy tên Huy vẫn cố bơi theo. Tôi hoảng quá chạy về, chạy rất lâu luôn mà Huy vẫn không bỏ qua. Cuối cùng cũng tới ruộng, tôi cố gắng vắt kiệt sức cuối cùng mà nhắm mắt chạy ùa qua về nhà.
Cùng lúc thấy Luân đang cằm rựa đứng trước nhà. Tôi xông vào giật cây rựa của Luân.
“Chờ tôi chút”
Sau đó, tôi xông xông vác cây rựa chạy về hướng ngược lại.
“Đm mày đứng lại cho tao, mày tới số rồi con chó!”
“Thằng Huy, hôm nay tao không thiến mày thì tao không phải con người!”
Huy đang chạy về phía tôi, thấy tôi dữ quá lại cầm thêm cây rựa, khỏi phải nói, hắn ta co đít mà chạy, tôi hung hăng đuổi theo. Thế mà có tên điên nào đó đuổi theo ngăn lại.
“Luân bỏ tôi ra! Tôi phải thiến thằng chó đó!”
“Cậu đi đâu với nó mà ướt sũng vậy?! Quần áo không đàng hoàng nữa!”
Cả nhà tôi chạy ùa ra, ba tôi chạy đến lay người tôi lo lắng. Hỏi tới tấp, bây giờ nhìn hai người đàn ông lo lắng cho mình, tôi mới biết sợ, ôm lấy ba khóc tu tu.
“Thằng chó đó nó định giở trò đồi bại với con, nó muốn lấy con.. huhu... cứu con ba ơi.. con sợ lắm”
“Sao cơ?! Nó dám à?!”
Ba tôi nghe xong thì tức điên lên, giật rựa trên tay tôi đòi chạy sang xử nó, may mà có chú út với mấy dì cản lại. Thế mà thằng điên nào đó lại dám giật rựa của ba tôi, xông xông chạy qua.
“Luân làm gì vậy?!”
“Thiến nó!”
Tôi chạy theo Luân, mấy bà dì tôi ùa sang theo. Tên Luân cũng có máu điên lắm, lỡ thằng kia có chuyện gì thì Luân đi tù chắc?!
Tô vội kéo lấy áo của Luân, nhưng bị trượt, ai ngờ..
*Xẹt!
Tôi ngước mắt lên nhìn.
“Á đm!!!!! Xin lỗi Luân!!!”
Quần Luân bị rách ra làm hai.. trước sự chứng kiến của họ hàng bên đây. Chàng trai nào đó mới vừa hùng dũng vác rựa đi xử người khác lại bị rách quần..
Bỗng chốc không khí im lặng hẳn ra. Luân đứng đơ người, không dám quay ra phía sau nhìn.
Tôi vừa khóc vừa cười. Vội an ủi.
“Quần đùi hôm nay không nổi nhưng con hàng thì hơi to..”
“Lan! Con nói gì vậy?!”
Ông bố nào đó, ϲởí áօ khoác tay dài ra chạy đến che chắn cho con rể mình. Thím với mẹ tôi vội đẩy mọi người về, mấy bà dì ham hố cố trố mắt xem con hàng hơi to mà tôi nói..
“Thật mất mặt!”
Ba tôi giật bỏ về..
Phút chốc giờ chỉ còn mình tôi và Luân. Ai đó giận tới đỏ mặt, tôi thì giở chứng sợ bị đánh. Vội mè nheo với Luân.
“Huhu, thằng đó sàm sỡ tôi!”
“Luân ơi, có nghe tôi nói không.. đừng giận..”
“Huhu tôi đau lắm”
Luân bây giờ mới dám quay mặt lại nhìn tôi, mặt đen như đít nồi. Cậu ta bế xốc tôi lên, tôi kéo ghì lấy áo cậu, dúi mặt vào trong иgự¢ của cậu mà khóc to. Ai đó cũng vỗ về lưng tôi.
“Đừng khóc, Luân thương mà, ngoan đừng khóc”

IZTruyen.Com, 01/09/2023 21:20:12

Lượt xem: 403

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện