Chủ Nhân! Em Yêu Người
FULL

Chủ Nhân! Em Yêu Người

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Tác giả: Tử Uyên

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: IZTruyen.Com

Nguồn: Phố Ngôn Tình

Tình trạng: Full

0 Đề cử

"Chủ nhân, diệt đường sống như vậy có quá đáng lắm không?"
Hàn Thiên đưa mắt nhìn cô gái ngồi trước mặt mình. Cô có phải quá nhân từ rồi không? Cứ như vậy thì người chịu thiệt vẫn là cô.



Không gian yên lặng đến đáng sợ, cảm thấy sắc mặt anh hơi xuống, cô vội cười xuề, lén nhìn vào mắt anh, hiện tại không hiểu anh đang nghĩ gì, chỉ biết tình hình anh bây giờ giống như ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào.
"Em theo tôi bao lâu nay, không lẽ chưa hiểu cách làm việc của tôi?"
Cô nhăn mặt, cô biết chứ, Hàn Thiên có một quan điểm "Sống ở xã hội này tuyệt đối không nhân nhượng, tuyệt đối không thương hại, một là người ૮ɦếƭ, hai là ta ૮ɦếƭ." Đó là điều đầu tiên anh dặn cô khi cô mới bước chân vào Hàn Gia.
Hàn Thiên hỏi, cô chỉ im lặng. Ngẫm lại thấy bản thân mình dường như đang dần mất đi cái quan niệm này.
"Tôi nghĩ em nên gạt bỏ cái lòng thương người vô dụng đó đi nếu không chính nó sẽ hại em."

Cô gật đầu, nhỏ giọng.
"Em biết! thưa chủ nhân."
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô.
"Dây chuyền?"
Anh hỏi, đôi mày khẽ nhíu lại.
Cô nghe anh hỏi thì đưa tay lên cổ mình sau đó nghĩ ngợi một lát.
"À! Hôm qua em có tháo ra một lát mà quên đeo vào, để em lên phòng lấy."
Cô vội chạy lên phòng, lấy sợi dây đeo lên cổ sau đó chạy xuống. Vừa định ngồi vào ghế bị giọng nói đầy tức giận của anh làm cho giật mình.
"Tôi đã nói không được tháo nó ra, tại sao em không nghe?"
Cô nhìn sắc mặt Hàn Thiên, bây giờ sắc mặt anh trông khó coi hơn bao giờ hết. Biết anh giận nên cô vội vòng qua bàn, đứng lại sau lưng , đưa tay đấm nhè nhẹ vào vai anh.


"Hề hề, em xin lỗi, lần sau em sẽ không..."
Định nói thêm thì đã bị Hàn Thiên chặn lại.
"Còn lần sau? Em nghĩ sao về hậu quả của việc không nghe lời?"
Cô khẽ nuốt ực một cái, lắc đầu ngao ngáo.
"Không! Không có lần sau."
"Em ăn đi, tôi phải ra ngoài."
Anh vừa nói vừa đứng dậy. Cô thấy vậy thì vội chạy theo.
"Chủ nhân! Em vẫn chưa nhận được nhiệm vụ."
"Bây giờ chưa có."
Cô nghệch mặt. Có ai là thuộc hạ mà sướng như cô không? Không bao giờ có nhiệm vụ. Mà có cũng chỉ là mấy cái nhiệm vụ chẳng đâu vào đâu.

"Hay chủ nhân cho em ra ngoài nhé!"
Anh nghe vậy thì khựng người lại trong giây lát.
Thấy chủ nhân không trả lời cô giục.
"Chủ nhân! Được không?"
"Không được."

Xem đầy đủ

Tủ truyện