Chương 62

Cuồng Nhiệt Chiếm Lấy Em

Giang Ha 28/04/2023 09:14:33

- Anh......
Tôi nhào tới bên cạnh ghế, mọi cảm xúc ùa về. Bóng hình ấy như lạ như quen, như mơ như mộng. Cho dù anh bị nhốt nhiều ngày mồ hôi và máu trộn lẫn nhau, nhưng tôi vẫn ngửi thầy mùi bạc hà nhẹ dịu, thứ cảm xúc ùa về. Tôi xúc động dằng xé đống băng dính đang trói anh, cào mạnh đến nỗi, móng tay bật ra túa máu.
- Nhẹ nhàng thôi. Em nhìn tay em kìa!
- Anh, em xin lỗi!
Tôi ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh, mọi đau khổ tủi nhục, cả sự ân hận muộn màng hiện lên rõ trong đồng tử đầy mệt mỏi của anh. Miếng băng dính cuối cùng được tháo ra. Tiểu Dực tê liệt hai chân, đến nỗi suýt ngã. Tôi quàng tay anh qua cổ rồi đỡ anh ra khỏi nơi quái quỷ này. Chạy được một đoạn, tôi thấy phía sau có tiếng lùng xục. Thiết nghĩ, đối phương đã phát giác ra mình bị lừa, tôi kinh hãi đẩy nhanh tốc độ. Chạy xuống đến chân đồi, tôi thấy có xe đậu sẵn ở đó.


Tiêu Ngâm vừa lúc xuống xe. Có lẽ gã mới tới. Thấy 2 người chúng tôi, gã mau chóng chạy tới. Được nửa bước thì khựng lại. Mặt biến sắc.
Tôi khó hiểu hét lớn:
- Còn đứng đó làm gì, không mau ra đỡ!
- Dám tiến một bước, ông tiễn chúng mày về trời!
Bước chân tôi chững lại, phía sau truyền đến âm thanh khàn đặc, u uất, nghe mà đến rợn tai. Tiếp theo đó, ống súng sắt lạnh lẽo chạm đầu tôi.

Tôi run rẩy không dám nhìn lại. Đến thở cũng không dám. Trong lúc mọi thứ còn hỗn độn, Dương Tư tóm nhanh lấy tôi, tay trái ghì cổ, tay phải cầm súng dí vào thái dương của tôi, dùng chân đẩy Tiểu Dực ngã dúi xuống chân Tiêu Ngâm. Thân thủ nhanh gọn đến kinh người.
- Một là giao con dấu thật ra đây, 2 là cô ta ૮ɦếƭ!
- Không được làm hại Tân Nhan!
Tiểu Dực nén đau đứng dậy, chập choạng suýt ngã vẫn không quên hétb lên cảnh cáo:
- Mày dám ᴆụng đến một cọng tóc của cô ấy, tao cho mày sống không bằng ૮ɦếƭ!
Dương Tư bật cừơi khanh khách, nụ cười không dấu diếm được sự tàn bạo của gã:
- Thách tao?
Dứt lời, gã động tay một cái, cán súng dáng mạnh vào trán tôi, tôi thấy choáng váng, từ vết ghè, tôi thấy có dòng nước ấm nóng nhầy nhụa chảy qua. Dưới ánh trăng dát vàng, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc khuôn mặt xanh xao.
Tiểu Dực trông vậy bèn điên cuồng lao tới:
- Thằng khốn, tao diết mày!


Đoàng!!!!!
Tiếng súng nổ vang trong đêm đen, đám quạ đen trên ngọn đồi bay tán loạn,sóng biển vốn đã ngừng đánh vào bờ, lại một lần nữa cuồn cuộn đánh dữ dội hơn, tung bọt trắng xoá.
- Không!!!!!
Tôi hét lớn, nhìn Tiểu Dực đang từ từ gục ngã dưới mũi súng của Dương Tư. Máu ở bụng anh chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng vốn đã lấm lem của anh. Tiểu Dực cố gắng ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt yếu ớt sắp không trụ nổi, anh muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng sóng biển ồn ào đã át đi hơi thở thoi thóp và tiếng nói thều thào của anh. Mặc cho tôi gào khóc trong trong vô vọng, thứ âm thanh ૮ɦếƭ tiệt kia vẫn không chịu ngừng. Tiểu Dực cứ thế gục xuống nền đất lạnh lẽo, đôi bàn tay lấm lem đất cát chạm tới ngón chân tôi.
- Dương Tư, tên khốn khϊếp. Ngân Mặc và Tư Đồ Tân Nhan có liên quan gì tới chuyện này. Mày dám tàn sát vô tội!
- Lũ người chúng mày bất nhân, vậy lí gì đòi tao có nghĩa. Chính mày là người hại ૮ɦếƭ Linh San! Không vì thế thân cho mày, cô ấy cũng không đến nỗi bị sói xé xác. Mày không ân hận, mày vẫn sống nhởn nhơ!
- Tất cả im hết đi!
Tôi hét lớn, run rẩy nhìn Tiểu Dực nằm im bất động. Vậy là, hạnh phúc cũng chẳng tày gang. nhìn người mình thương lại một lần nữa rời xa mình. Một nỗi tuyệt vọng dâng lên tận đáy lòng. Tôi còn thiết tồn tại làm gì nữa, Hi vọng làm gì để rồi lại thất vọng. Tâm trạng tôi rơi xuống đáy vực thẳm. Cuộc đôi co giữa 2 người kia, tôi không lọt vào tai dù chỉ 1 chữ.
Tiểu Dực
Ngân Mặc

Tư Đồ Dực
Đầu óc tôi quay cuồng, tôi...tôi hình như tôi còn con dao găm trong người, tôi...hình như tôi không ổn...mắt tôi không còn nhìn ra đâu là người, đâu là mặt đất. Tôi hét lớn trở mình thoát khỏi sự kiểm soát của Dương Tư.
- ૮ɦếƭ đi.....
Đoàng!!!!
Tiêu Ngâm ૮ɦếƭ sững nhìn cảnh tượng trước mắt. Còn Dương Tư, tay cầm súng của gã run lên, họng súng bốc khói. Gã nở nụ cười man rợ...nhưng chưa tày gang, gã chợt trừng mắt lên, mặt biến sắc nhìn xuống.
Tôi thở không ra hơi nhưng vẫn thấy mãn nguyện với những gì mình đã làm. Bụng đau nhói đến giữ dội. Tôi không còn đứng vững nữa,tay buông khỏi con dao đang găm chặt ở Ⱡồ₦g иgự¢ gã, Từ từ ngã xuống trước họng súng vô tình. Mọi thứ trở lên mơ hồ, tôi mỉm cười khẽ nói với chàng trai bất động bên cạnh:
"Em tới đây...anh trai!"

IZTruyen.Com, 28/04/2023 09:14:33

Lượt xem: 483

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện