Chương 14

Đánh Mất Em

Thảo Phạm 26/04/2023 09:55:46

“Hai người không ai cần con cả… con tưởng sẽ không ai đi tìm con…”


“Sao con lại nghĩ vậy?”
Giang Thành không hiểu. Chẳng phải là hắn vẫn rất quan tâm Giang Thần sao? Chẳng qua là thời gian của hắn có hạn, hắn còn có rất nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng kè kè bên cạnh thằng bé được.
Giang Thần không đáp lại ngay, thằng bé nhìn xung quanh khu vui chơi. Nó rất hụt hẫng. Làn mi của thằng bé rũ xuống, vẻ mặt trông càng thêm buồn bã.
“Mẹ không đến ạ?”

“Không đến.”
Giang Thần vốn tưởng rằng nếu Kiều Thư Nhiễm biết thằng bé đang gặp nguy hiểm, cô sẽ quan tâm hơn một chút, không ngờ mẹ thật sự không cần Thần Thần.
Giang Thần cứ chịu hết thất vọng này tới thất vọng khác. Vậy mà nó vẫn cố ôm lấy chút ánh sáng hi vọng nhỏ nhoi. Hôm nay, Giang Thần cố tình bặt âm vô tín, chính là để xem cha mẹ đến lúc nào thì mới để ý mình hơn một chút. Thằng bé bỏ đi từ năm giờ chiều. Bây giờ, đã là đêm khuya.
Giang Thành thở dài, không còn sức để mà mắng thằng bé nữa.
“Đi về. Hiện giờ đã muộn lắm rồi.”

Điều làm Giang Thần không dám nghĩ tới là Giang Thành lại bế mình lên. Một tay hắn cầm túi đồ chơi mà Giang Thần đã mua được, một tay còn lại thì đỡ thằng bé. Giang Thần không biết đây có phải lần đầu tiên mình được cha bế không.
Thằng bé vui hơn một chút, tay tự động vòng qua cổ Giang Thành.
“Sao con lại đến chỗ này?”
“Con muốn đi chơi…” Nhưng mà là đi chơi có cả cha lẫn mẹ.
Một lúc sau, Giang Thành mới đáp lại, “Cuối tuần chúng ta đi.”
Đưa con trai về đến nhà, Giang Thành không đi đâu nữa. Ngay cả khi nhìn thấy những cuộc gọi nhỡ của nhân tình Phương Mỹ Hoa, hắn cũng không quan tâm. Vì bây giờ đã là đêm khuya, Giang Thành bắt Giang Thần đi ngủ ngay. Thằng bé ngoan ngoãn nằm lên giường, nhưng lại đột nhiên nhớ ra nó còn chưa làm bài tập.
Giang Thần lại bật đèn ngủ lên cho sáng, rồi lọ mọ đi tìm chỗ bật điện lên. Giang Thành vừa ra khỏi phòng thì đã thấy đèn điện sáng chưng. Hắn mở cửa ra.
“Cha…”
“Không phải cha bảo đi ngủ rồi sao?”
“Con chưa làm bài tập…”

“Sáng mai dậy làm, trẻ con thức đêm không tốt đâu.”
“Nhưng bài tập còn rất nhiều.”
Giang Thành nhíu mày, hắn cầm lấy cặp sách của con rồi ra khỏi phòng mà không nói một lời nào. Giang Thần lẳng lặng quay về giường ngủ, cả đêm đều lo sợ không có bài tập để nộp cho cô giáo.
Dù thế nào đi nữa thì thằng bé cũng không muốn Kiều Thư Nhiễm buồn. Cô Dương từng nói, nếu như Giang Thần còn học kém nữa, Kiều Thư Nhiễm sẽ rất thất vọng.
Giang Thành quay về phòng làm việc, lấy sách vở trong cặp Giang Thần ra. Ở một góc trong cùng của ngăn cặp sách có một quyển sổ nhỏ. Giang Thành nhớ là thằng bé hay viết những gì phải làm vào đây.
Quả nhiên là thằng bé viết giới hạn bài tập rất rõ ràng.
Chính Giang Thành cũng không hiểu hôm nay mình bị làm sao. Hắn cầm 乃út lên, giở sách và vở bài tập của thằng bé ra rồi viết lên đó.
Phải đến gần một giờ sáng, phòng làm việc của Giang Thành mới được tắt điện. Giang Thành quay về phòng con trai trước, nhẹ nhàng bước vào, đặt cặp sách bên cạnh bàn học. Hắn thấy đồng hồ trên tủ của thằng bé đang đặt báo thức lúc bốn giờ sáng nên đã tắt đi.

Sáng hôm sau, người giúp việc gọi Giang Thần dậy ăn sáng. Khi đó, thằng bé mới tá hoả ra là chuông báo thức không kêu, hoặc là do nó đã ngủ quá sâu nên không phát hiện ra.

“Cậu chủ nhỏ, mau xuống ăn sáng thôi. Cậu chủ đang chờ.”
“Cháu… bác đợi cháu một chút…”
Giang Thần nghĩ, không còn cách nào khác, đành phải chịu trận thêm lần nữa thôi.
Tuy nhiên, hôm nay, Giang Thần lại được quá nhiều bất ngờ, chính là được ăn sáng cùng cha và được cha đưa đi học. Giang Thành rất hiếm khi làm mấy việc này, hắn thường xuyên ra khỏi nhà từ khi còn rất sớm.
“Cha không giận Thần Thần sao?”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:55:46

Lượt xem: 387

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện