Chương 47

Đánh Mất Em

Thảo Phạm 26/04/2023 09:57:06

“Vậy ý em là… anh không xứng đáng có được hạnh phúc… đúng không?”


“Em… ý em không phải vậy. Giang Thành, Thư Nhiễm không yêu anh. Cô ấy ở bên anh không hạnh phúc, anh sẽ hạnh phúc sao?”
“Dĩ nhiên! Chỉ cần… chỉ cần cô ấy…” Hắn chỉ cần thấy Kiều Thư Nhiễm mỗi ngày thôi là cũng đủ hạnh phúc rồi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hắn không tin cô sẽ không có chút tình cảm nào với mình.
Cô chỉ là chưa nhận ra thôi.
“Anh ích kỷ vừa thôi. Anh nói anh yêu cô ấy mà lại để cô ấy mỗi ngày sống trong địa ngục sao?”

“Sao… sao lại như vậy được?”
Giang Thành không hiểu. Kiều Thư Nhiễm muốn gì, hắn liền cho cô thứ đó, như vậy chẳng phải là hắn khiến cho cô vui vẻ hơn sao?
“Em muốn anh quên cũng chỉ vì muốn tốt cho hai người thôi. Anh đừng làm khổ cô ấy nữa. Lục Sâm về rồi, sẽ đối tốt với cô ấy.”
“Tên của thằng đó… là Lục Sâm?”
Lần nào Kiều Thư Nhiễm cũng gọi A Sâm một cách ngọt ngào, giờ đây Giang Thành mới biết tên thật của anh ta. Hắn ghen tị, ghen tị đến phát điên. Ở bên nhau sáu tháng, dù có là giả, cô cũng không chịu gọi tên hắn một lần.

Sự quan tâm, sự dịu dàng của cô giống như chỉ thuộc về duy nhất một người là Lục Sâm.
“Cậu ấy là bệnh nhân của em.”
“Bệnh nhân?” Giang Thành bật cười, “Em hình như hơi quá phận rồi đấy Đình Đình, bác sĩ khuyên bệnh nhân về ςướק người yêu của anh trai mình sao?”
“Hai người họ đã yêu nhau gần chín năm rồi.”
“Sao anh không phát hiện ra em là thánh mẫu thế nhỉ? Em biết suy nghĩ như thế sao không suy nghĩ cho anh trai em đi? Hả? Nó ςướק Nhiễm đi rồi, anh còn ai hả?”
Còn Giang Thành, hắn không phải thánh nhân. Cái gì mà để người mình yêu hạnh phúc bên người khác, rồi thành toàn cho cô ấy, hắn không làm được.

Kiều Thư Nhiễm mải soạn bài nên không để ý thời gian. Đã hơn mười một giờ đêm rồi mà Lục Sâm vẫn chưa về. Cô gọi điện cho anh, anh không bắt máy.
Cô bắt đầu lo lắng. Liệu Giang Thành có làm gì anh không? Nơi này là địa bàn của hắn, còn có chỗ hắn không vươn tới được sao?
Đúng lúc đó, Lục Sâm đã trở về. Kiều Thư Nhiễm nhìn thấy anh, yên tâm hẳn. Cô suýt nữa thì đã gọi cho Giang Thành. Cô đỡ Lục Sâm nằm xuống ghế, nới lỏng cà vạt ra cho anh. Người anh nồng nặc mùi rượu làm cô thấy rất khó chịu.

“Sao anh lại uống nhiều thế chứ? Giang Thành…”
Kiều Thư Nhiễm vội bịt mồm lại. May mắn thay, hình như Lục Sâm vẫn chưa nghe thấy hai chữ Giang Thành. Cô định nói, Giang Thành đi ăn cơm với đối tác không ít, nhưng hắn chưa từng đem cái bộ dạng say khướt như này về rồi bắt cô chăm sóc.
Càng yêu cô, hắn lại càng không dám làm phiền cô khi cô không cho phép.
Lục Sâm nửa tỉnh nửa mơ, anh đột nhiên nắm lấy tay Kiều Thư Nhiễm, cười chua xót, “Hình như… em vừa nói… Giang Thành?”
“Anh đang tưởng tượng ra hả? Anh say rồi, em đi nấu canh giải rượu cho anh.”
“Kiều Thư Nhiễm…”
“Sao vậy?”
Lục Sâm nhìn vào mắt cô, hình ảnh của anh phản chiếu trong đó, thế nhưng… anh cứ có cảm giác đó không phải mình vậy. Tối hôm qua, cả hôm nay, anh đã suy nghĩ rất nhiều.
“Em đang thấy Giang Thành… hay là anh?”
“Anh nói gì kỳ vậy? Dĩ nhiên là anh rồi.”

Lục Sâm biết mình ích kỷ, nhưng anh không tài nào ngừng nghĩ về khoảng thời gian Kiều Thư Nhiễm và Giang Thành chung sống được. Những điều mà cô đang làm với anh, cô cũng làm với hắn rồi.
Anh không phải là người đàn ông duy nhất của cô như anh từng nghĩ.
“Thật chứ?”
“Anh sẽ không biến thành… thế thân của Giang Thành… đúng không?”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:57:06

Lượt xem: 164

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện