Chương 62+63

Đánh Mất Em

Thảo Phạm 26/04/2023 09:57:46

“Ăn đi, tôi không nỡ nhìn em gầy như thế.”


“Tôi biết rồi, anh đừng gắp nữa, ăn đi.”
Thế nhưng Giang Thành không ăn được bao nhiêu, bởi hắn đã dùng hầu hết thời gian để ngắm Kiều Thư Nhiễm. Hắn không quan tâm người khác nhìn Kiều Thư Nhiễm như nào, nhưng trong mắt hắn, cô là người xinh đẹp nhất.
Trên mép Kiều Thư Nhiễm dính cơm, Giang Thành liền lấy giấy lau cho cô.
“Giang Thành, tôi không bị liệt.”

“Quen rồi, không sửa được.”
Kiều Thư Nhiễm mím môi cười, Giang Thành ngày càng sến súa rồi, nói chuyện như rót mật vào tim vậy.
“Anh no chưa? Có muốn ăn thêm gì không?”
“Như này là đủ rồi.”
Giang Thành giúp Kiều Thư Nhiễm dọn dẹp bát đũa, để vào máy rửa bát. Hai người tựa như một cặp vợ chồng thật sự. Do giấy ăn đã hết, Kiều Thư Nhiễm định đi lấy ghế để trèo lên. Nóc tủ quá cao, ban nãy, cô nhảy lên cũng không với được.

“Tôi chăm em như thế mà không cao thêm được phân nào sao?”
Giang Thành chẳng cần phí chút sức nào cũng lấy được hộp giấy trên đó. Kiều Thư Nhiễm cảm thấy chiều cao của mình như bị Giang Thành sỉ nhục vậy.
“1m73 là đủ rồi.”
“Vừa hay, tôi cao hơn em 20 phân. Chúng ta rất đẹp đôi.”
“Nếu anh còn nói những lời đó nữa thì hãy về đi!”
“Vậy chỉ cần tôi không nói nữa, tôi có thể ở đây rồi?”
Da mặt Giang Thành quả thực rất dày. Kiều Thư Nhiễm chẳng buồn nói, cô cầm hộp giấy ra chỗ bàn ăn.
Kiều Thư Nhiễm bật TV lên rồi ngồi bịch xuống ghế sô pha. Chỉ một lúc sau, phần còn lại của chiếc ghế cũng lún xuống một khoảng. Giang Thành ngồi ngay sát cô.
“Tôi được ở lại đúng không?”
“Anh cứ mơ đi.”

Bởi nhà này chỉ thuộc về cô và Lục Sâm. Giang Thành nghĩ mình đang mơ thật, hắn gối đầu lên đù* Kiều Thư Nhiễm, nhắm mắt lại rồi há miệng ra.
“Tôi đang mơ rồi. Mau đút cho tôi đi.”
Lại nữa sao? Kiều Thư Nhiễm thực sự không chịu nổi. Thay vì lấy hoa quả đã bổ để đút cho Giang Thành, Kiều Thư Nhiễm đổ cả cốc sữa vào mồm hắn.
Giang Thành bị sặc, ngay lập tức ngồi dậy.
“Kiều Thư Nhiễm!”
Nếu như Giang Thành gọi Kiều Thư Nhiễm thay vì Nhiễm, hắn quả thực rất tức giận. Kiều Thư Nhiễm sợ quá, vội lấy gối che người lại.
“Tất cả là tại anh mà!”
“Ừ… là tại tôi.” Kiều Thư Nhiễm ngỡ ngàng, từ từ bỏ gối xuống. Giang Thành thở dài, “Tôi đi tắm.” Giang Thành thừa nhận nhanh như vậy, Kiều Thư Nhiễm không hiểu sao lại thấy bản thân có lỗi.
“Để tôi đi lấy quần áo.”
Giang Thành đi tắm trước, Kiều Thư Nhiễm chọn tới chọn lui rồi mới đưa quần áo cho hắn. Kiều Thư Nhiễm ngại, dĩ nhiên không dám nhìn Giang Thành. Cô quay người lại, mắt nhắm tịt. Nhân cơ hội đó, Giang Thành đem tay cô đặt trước ng mình.

“Em cảm nhận được không? Tim tôi… đang rất đau.”
“Giang Thành! Đồ điên!”
Kiều Thư Nhiễm ngượng chín mặt, nhanh chóng bỏ đi. Giang Thành bật cười, đóng cửa phòng lại.
Kiều Thư Nhiễm xem phim quá nhập tâm, cô hoàn toàn không để ý cửa nhà đã được mở ra. Lục Sâm đã về. Ngay khi hướng mắt xuống tủ giày, anh đã thấy một đôi giày nam.
“Kiều Thư Nhiễm!”
“A… A Sâm…”
Đúng lúc đó, Giang Thành lại từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt sũng, “Nhiễm, bộ này hơi chật đấy.”
Cả ba người, mặt đối mặt.
“Kiều Thư Nhiễm… anh không ở đây, em liền tìm tới anh ta sao? Hay là… em chỉ đợi đến lúc anh…”
“Không, không phải như vậy! A Sâm, thực ra…”

“Vừa hay, anh cũng không phải cảm thấy có lỗi với em. Thư Nhiễm, chúng ta chia tay được rồi. Anh cũng không muốn Diễm An không có danh phận.”
“Anh… anh nói gì?”
Kiều Thư Nhiễm bàng hoàng, tại sao lại có tên của người phụ nữ khác ở đây? Nếu cô nhớ không nhầm, Diễm An là trợ lý của Lục Sâm. Cô ấy luôn ở bên anh khi Lục Sâm vẫn còn ở nước ngoài.
“Anh… nói… anh và…”
“Anh và cô ấy… ở nước ngoài… đã hẹn hò?”
Cú sốc này đối với Kiều Thư Nhiễm là quá lớn. Sắc mặt cô trong phút chốc tái mét lại, đôi chân không đứng vững nổi, may mà có Giang Thành chạy tới đỡ cô, “Nhiễm…”
Kiều Thư Nhiễm nắm chặt lấy tay áo Giang Thành, cúi đầu xuống, khóc thành tiếng, “Tại sao… tại sao lại làm vậy?” Lục Sâm ở nước ngoài bảy năm, trong khoảng thời gian đó, cô chưa từng chú ý tới người đàn ông khác.
Cha mẹ thúc giục cô kết hôn, bên ngoài lại không có ít người theo đuổi cô, nhưng cô đều từ chối cả.
“Anh nói… anh không quan tâm quá khứ của em và Giang Thành!”
“Đúng! Anh chưa từng quan tâm… nhưng anh không thể ép bản thân yêu em nữa. Chúng ta xa cách bảy năm, sớm đã không thể trở về như trước rồi.”

“Em có Giang Thành, anh có Diễm An, chẳng phải như vậy là đủ rồi sao?”
Hoá ra bảy năm ở nước ngoài không nhắc đến cô, nói mình còn độc thân đều có nguyên nhân cả… Lục Sâm không yêu cô, anh Ng*ai t*nh rồi.
Kiều Thư Nhiễm cười chua xót. “Bảy năm của em… chỉ đổi lại được câu đủ rồi của anh sao?”
Con gái có mấy lần bảy năm chứ? Cô đã dùng gần như toàn bộ thanh xuân của mình để đánh cược, vậy mà vẫn thua sao?
“Dù sao thì trước khi anh nói chuyện này, em vẫn giây dưa với Giang Thành mà. Chúng ta đều như nhau cả thôi.”
“Anh thật quá đáng…”
“Anh định về đây ngủ một đêm rồi sáng mai mới đi, nhưng hai người đã sống chung thế này rồi… anh cũng không làm phiền nữa. Đồ đạc của anh, tuỳ em xử lý.”
Lục Sâm quay người rời đi. Giang Thành không nhịn được cơn phẫn nộ khi nhìn thấy Kiều Thư Nhiễm khóc, hắn đứng dậy, túm lấy vai áo Lục Sâm.
Hôm nay, hắn phải đánh ૮ɦếƭ tên khốn này.
“Thằng khốn, mày…”
“Đừng!” Nghe thấy giọng nói của Kiều Thư Nhiễm, Giang Thành ngay lập tức dừng tay lại. “Để anh ta đi đi…”
“Giang Thành… xin anh đấy… đừng đánh.”
Lục Sâm ra khỏi nhà, Giang Thành ngay lập tức quay lại bế Kiều Thư Nhiễm lên. Cô ngồi trên sàn sẽ rất lạnh. Cả người Kiều Thư Nhiễm run rẩy, đôi mắt giống như mất hồn. Cô thực sự không dám tin đây là sự thật.
Đây là tình yêu vĩ đại mà cô luôn tôn thờ sao?
Giang Thành đưa Kiều Thư Nhiễm về giường ngủ, đắp chăn cho cô. Cô quay lưng lại với hắn, co người lại, “Anh ra ngoài đi…”
“Tôi ở đây với em.”
“Không cần…”
Bởi cô muốn yên tĩnh. Cô muốn nghĩ xem bảy năm qua, cô đã làm sai cái gì mà Lục Sâm lại làm như vậy với cô. Khi cô gặp Diễm An, cô còn tán thưởng rằng Lục Sâm đã tìm được một nhân viên có tốt. Cô ấy chăm lo cho công việc của Lục Sâm, không ngờ… còn chăm lo anh cả trên giường.
Giang Thành thở dài, “Vậy em nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn không quên hôn lên trán Kiều Thư Nhiễm.
Kiều Thư Nhiễm đắm chìm trong hàng vạn khả năng mà cô nghĩ ra, lại vô tình ngủ quên mất. Giang Thành thức cả đêm xem Kiều Thư Nhiễm có cần gì không. Cho đến gần ba giờ sáng, hắn khe khẽ mở cửa rồi đi vào phòng xem cô thế nào.
Kiều Thư Nhiễm đang ngủ say, hắn cũng yên tâm hơn phần nào. Hắn không muốn cô khóc vì một người đàn ông không đáng.
Phải đến hơn tám giờ sáng hôm sau, Kiều Thư Nhiễm mới tỉnh giấc. Giang Thành vẫn đang đăm chiêu nhìn cô.
“Tỉnh rồi à? Đỡ hơn chưa?”
Kiều Thư Nhiễm gật đầu. Hai mắt cô vẫn đang sưng húp lên vì khóc quá nhiều. Cô có cảm giác như khi đó, cô khóc đến nỗi không còn nước mắt nữa để mà khóc vậy.
“Đói không? Tôi đi làm bữa sáng cho em.”
Kiều Thư Nhiễm không có tâm trạng ăn, vốn định nói không cần, nhưng Giang Thành đã vội vội vàng vàng ra khỏi phòng. Cô lại nghe thấy tiếng lạch cạch trong bếp.
Một lúc sau, Giang Thành đã quay lại phòng ngủ của Kiều Thư Nhiễm với một đĩa đồ ăn trông vô cùng ngon miệng.
“Ăn đi. Không béo đâu.”
“Anh… hôm qua không ngủ sao?”
“Tôi quen rồi, không sao, thức một chút thôi. Tôi sẽ ngủ bù sau.”
“Cảm ơn anh… nhưng anh không cần làm vậy đâu.” 

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:57:46

Lượt xem: 206

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện