Chương 75

Đánh Mất Em

Thảo Phạm 26/04/2023 09:58:27

“Ừ, vậy thì tình yêu của chúng ta sẽ cảm động đến nỗi người đời phải ngưỡng mộ.”


“Anh cứ như vậy thì bao giờ chúng ta mới được ăn hả?”
“Được rồi, được rồi, anh không trêu em nữa.”
Vậy là Kiều Thư Nhiễm lại vui vẻ như thường, thậm chí là cho Giang Thành ôm eo mình. Giang Thành ở bên cạnh cô giống như là mất hết lí trí vậy.
Hắn nghĩ Kiều Thư Nhiễm là hồng nhan hoạ thuỷ có lẽ cũng không sai.

“Anh gọi mọi người vào ăn cơm đi.”
Giang Thần rất quý ông bà ngoại, cho nên khi hai người bảo thằng bé đừng giận cha mẹ nữa, nó quả thực hết giận thật. Cả nhà đang ăn một bữa rất ngon lành, nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi bà Kiều chuyển chủ đề.
“Hai đứa định tính toán thế nào đây?”
“Dạ?”
“Lẽ nào cứ định sống chung như thế mà không chịu kết hôn?”

Giang Thành cảm thấy cha mẹ Kiều Thư Nhiễm thật tuyệt vời. Hắn ở bên cô bao lâu mới được một cái danh phận bạn trai chính thức. Nếu muốn trở thành chồng cô thì phải đợi đến lúc nào đây?
“Mẹ, nếu Nhiễm đồng ý, ngày mai bọn con ngay lập tức đi đăng ký kết hôn.”
“Mùng hai Tết đi đăng ký vẫn được à?”
Giang Thành đột nhiên cứng họng. Việc này thì hắn cũng không biết. Thực ra, hắn còn muốn thăm dò thêm Kiều Thư Nhiễm muốn kết hôn với hắn chưa. Hắn sợ hắn sẽ khiến cô không thoải mái.
“Không sao, mẹ chỉ hỏi thế thôi, có ý định là được rồi. Tiểu Nhiễm cũng hai mươi bảy tuổi rồi.”
Đến cả khi đi ngủ, Giang Thành vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện kết hôn. Nếu được kết hôn với Kiều Thư Nhiễm thì còn điều gì tuyệt vời hơn nữa?
Nghĩ tới lúc trên giấy kết hôn viết hai cái tên Giang Thành và Kiều Thư Nhiễm thôi, Giang Thành đã hạnh phúc lắm rồi.
Kiều Thư Nhiễm nằm trong lòng hắn một hồi lâu, cũng nhận ra là hắn bị mất ngủ giống mình.
“Giang Thành, Giang Thành.”
“Sao vậy?”

“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Nói chuyện? Em muốn biết chuyện gì à?”
“Không biết nữa… Anh có chuyện gì thì kể đi, em sẽ tiếp chuyện.”
Kiều Thư Nhiễm đếm cừu, đếm sao mãi đến nỗi phát ngán rồi. Giang Thành ôm cô chặt hơn, bắt đầu suy nghĩ.
“Nghe chuyện hồi nhỏ của anh chứ?”
“Nếu như đó toàn là chuyện không vui vẻ gì thì đừng kể.”
“Anh không kể mấy chuyện đó.”
“Vậy thì anh lại khoe khoang thành tích học tập của anh rồi chê em học kém sao?”
Giang Thành cảm thấy mình rất oan ức.
“Ừ vậy anh hỏi em được không? Sao lúc trước nhà em lại đi vay tiền xã hội đen?”

Khi đó, Giang Thành cũng chẳng quan tâm quá khứ của Kiều Thư Nhiễm. Cô hoàn thành nhiệm vụ sinh con cho hắn và lấy tiền là được rồi.
“À… cha nghe theo hàng xóm đi đầu tư, sau đó thì đem hết tiền tiết kiệm rồi lại đi vay vốn xã hội đen để mở công xưởng. Dĩ nhiên là với năng lực của ông ấy thì chỉ có thua lỗ thôi.”
“Chắc anh phải thưởng cho ông hàng xóm đó ít tiền mới được.”
“Anh… Giang Thành, anh biết thời gian đó, nhà em phải chạy trốn thế nào không? Em đã dùng toàn bộ số tiền mình có để tìm anh đấy.”
“Xin lỗi…”
Nhưng nếu như gia đình Kiều Thư Nhiễm không bị truy đuổi, Giang Thành nghĩ đời này, mình sẽ chẳng bao giờ gặp được cô, hắn cũng sẽ không có Thần Thần.
Mặc dù bên ngoài, Giang Thành vẫn luôn than thở nhóc con kia là bóng đèn xen vào hắn và Kiều Thư Nhiễm, nhưng nếu không có thằng bé, hắn cũng không sống tốt được.
Kiều Thư Nhiễm lại thấy chủ đề này hết thứ để nói rồi.
“Em hỏi chuyện này, anh đừng cười nhé.”
“Chuyện gì?”

“Anh có thích con gái không?”
Giang Thành không bật điện, dĩ nhiên không biết được lúc này Kiều Thư Nhiễm đang xấu hổ cỡ nào. Hắn cố nhịn cười, hôn lên trán cô.
“Đương nhiên là thích rồi.”
“Thật chứ?”
“Sao nào? Muốn sinh cho anh một đứa con gái à?”
Ý của Kiều Thư Nhiễm chính là như vậy, nhưng cô rất ngại khi phải nói ra.
“Dù sao thì… Thần Thần cũng lớn rồi mà.”
“Nhỡ thằng bé không thích có em thì sao?”
“Không thể nào. Nó nhất định sẽ thích. Giống như anh vậy, anh không phải rất chiều Đình Đình sao? Lúc anh phát hiện bọn em giấu anh… anh cũng không làm gì cô ấy cả.”
“Cuối cùng cũng nhìn ra điểm tốt của anh rồi à?”

“Được rồi, Giang tiên sinh, anh rất tốt.”
Được Kiều Thư Nhiễm nịnh hót như thế, Giang Thành rất thích. Thế nhưng, giờ hắn lại sợ một điều.
“Nhỡ lại là con trai nữa thì sao?”
Chẳng lẽ cả đời này hắn chỉ có thể có con trai?
“Vậy thì sinh tiếp vậy.”
Vẻ mặt Kiều Thư Nhiễm tỉnh bơ. Giang Thành giật mình, cứ ngỡ là mình đã nghe nhầm nên phải hỏi lại cho thật chắc.
“Em nói thật chứ?”
Kiều Thư Nhiễm gật đầu, mái tóc cọ vào cằm hắn. Giang Thành không biết phải diễn tả niềm vui của mình lúc này như nào.
Một nhà ba người, rồi sẽ thành một nhà bốn người.
Đến mùng ba Tết, Giang Thành đưa mẹ con Kiều Thư Nhiễm quay về. Hôm nay, Kiều Thư Nhiễm quyết định ngồi ghế sau với Giang Thần. Giang Thành ngồi hàng ghế trên một mình, rất cô độc.
“Cha.”
“Có chuyện gì?”
“Cha xem này.”
Giang Thần được Kiều Thư Nhiễm nắm tay, thằng bé bắt đầu khoe mẽ. Kiều Thư Nhiễm biết ngay là nhóc con này đang muốn trả thù.
“Dù sao thì con cũng không được ngủ với mẹ con nữa đâu nhóc à.”
Vậy là Giang Thần vẫn phải chịu thua.
Kiều Thư Nhiễm thì bất lực với hai cha con nhà này.
Về đến nhà, Kiều Thư Nhiễm ngủ ngay trên ghế sô pha mà không muốn lên tầng. Cô quá mệt mỏi khi phải đi trên con đường xấu đến thế. Giang Thành đành phải bế cô lên.
“Sao nào? Không kêu nữa à?
Kiều Thư Nhiễm ngái ngủ, tựa đầu lên vai Giang Thành rồi hỏi lại, “Kêu gì?”
“Hồi trước, em không thích anh bế em.”
“Giờ em nghĩ lại rồi, rất thích.”
Nói xong thì Kiều Thư Nhiễm ngủ gục luôn. Giang Thành nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đắp chăn cho cô.
Giang Thành hôn lên trán cô. Khi hắn rời đi, cô mỉm cười nhẹ rồi ngủ tiếp.
Kỳ nghỉ lễ dài đã kết thúc, nhưng ngay cả học sinh chăm chỉ như Giang Thần còn lười đi học. Giang Thành gọi mãi, thằng bé mới chịu dậy, tống cổ thằng bé đi.
Còn về Kiều Thư Nhiễm?
Cô đã ngủ quá giờ đi làm rồi.
Gần tám giờ, Kiều Thư Nhiễm mới thức dậy. Cô tá hoả chạy xuống lầu với bộ quần áo ngủ màu hồng cùng mái tóc chưa chải.
“Sao anh không gọi em?”
“Anh thấy em ngủ say quá, không nỡ gọi.”
“Em cảm thấy em sắp bị đuổi việc tới nơi rồi.”
“Không sao, anh nuôi em.”
Giang Thành ước gì mình có thể thuyết phục cô nghỉ việc. Hắn thích lúc nào hắn về cũng có thể thấy Kiều Thư Nhiễm đang chờ mình, hoặc là hắn có thể đem cô tới công ty luôn.
Như vậy, hắn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô.
“Không được, nhỡ có ngày chúng ta chia tay thì sao? Em không muốn không xu dính túi đâu.”
“Cấm được suy nghĩ bậy bạ.”
“Bây giờ, anh đem hết tài sản của anh cho em, em sẽ thấy an toàn, đúng không?”
“Anh không sợ em dùng tiền của anh đi nuôi mấy chàng trai trẻ đẹp hơn anh à?”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:58:27

Lượt xem: 192

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện