Chương 76

Đánh Mất Em

Thảo Phạm 26/04/2023 09:58:31

“Anh không sợ em dùng tiền của anh đi nuôi mấy chàng trai trẻ đẹp hơn anh à?”


“Không sợ, dù sao thì trong mắt em, anh mới là người đẹp nhất, không phải sao?”
Kiều Thư Nhiễm kiễng chân lên hôn lên môi Giang Thành, rồi lại dùng hai bàn tay mềm mại nựng má hắn.
“Thông minh thật.”
Vậy là cả hai lại vui vẻ đi làm vào buổi sáng. Không chỉ Giang Thành bị tình yêu làm cho mê muội, mà ngay cả Kiều Thư Nhiễm cũng không thoát khỏi.

Lớp đang có một bài kiểm tra nhỏ. Bình thường, Kiều Thư Nhiễm sẽ rất nghiêm khắc trong giờ kiểm tra, học sinh còn truyền tai nhau rằng hai con mắt của cô như tia X quang, không ai thoát được.
Tuy nhiên, hôm nay, Kiều Thư Nhiễm như người mất hồn. Cô ngồi nghịch chiếc vòng cổ Giang Thành tặng cho mình, rồi thỉnh thoảng lại cười trong vô thức.
Cho đến khi chuông báo hết giờ kiểm tra, Kiều Thư Nhiễm mới bừng tỉnh.
“Các em dừng 乃út, bạn nào ngồi cuối tổ thì đi thu bài nhé.”
Một lúc sau, một tập giấy dày đã được nộp lên bàn của Kiều Thư Nhiễm. Giờ ra chơi, cô tranh thủ chấm một vài bài để tối được dành nhiều thời gian cho hai cha con Giang Thành hơn.

Vừa chấm được vài bài, Kiều Thư Nhiễm đã không khỏi bàng hoàng.
Bài nào cũng từ 95 điểm trở lên, trong đó còn có bài của mấy đứa nhỏ là học sinh cá biệt. Theo lý mà nói thì điểm của bài kiểm tra sau tết gần như chỉ có thể giảm chứ không thể nào tăng chóng mặt thế này được.
Kiều Thư Nhiễm nằm dài ra bàn, muốn than vãn nhưng không thể.
Cuối cùng, cô quyết định ra ngoài hít thở chút không khí trong lành, liền cất tập bài vào trong hộc tủ. Kiều Thư Nhiễm đi ngang qua hai cậu nhóc học sinh của mình, có lẽ hai đứa không để ý tới cô nên mới vô tư mà nói.
“Cô Kiều hôm nay coi thi dễ thật, tớ còn chép được hết bài của cậu nữa. May quá, mẹ sẽ không mắng tớ nữa.”
“Ừ, cô ấy hôm nay lạ thật. Tớ cứ thấy cô ấy nghịch cái vòng cổ mãi.”
Mặt Kiều Thư Nhiễm biến sắc. Cô cười chua xót, không biết trách ai ngoài bản thân.
Buổi chiều, Kiều Thư Nhiễm đem bài kiểm tra về chấm tiếp. Vì phải kiểm tra mấy lớp liền, cho nên cô chật vật mãi mới vác được chúng ra đến cổng trường.
“Sao không gọi anh ra đỡ? Ai cho em mang đồ nặng như thế?”
“Không sao, không sao.”

“Lên xe đi, đống này để anh xách cho.”
Kiều Thư Nhiễm không hơi đâu mà từ chối cả. Cô ngồi lên xe, đấm cái lưng đang mỏi nhừ. Giang Thành lái xe quay về nhà.
“Mới hết Tết mà đã kiểm tra rồi à?”
“Em vốn dĩ định cho kiểm tra trước Tết, ai ngờ bọn nhóc đó còn bàn bạc với lớp khác, đòi em kiểm tra sau Tết cho chúng được ăn Tết ngon.”
“Bọn trẻ này thật lắm chuyện mà.”
Kiều Thư Nhiễm không muốn học sinh phải đợi lâu, cô dự định một đến hai ngày nữa sẽ trả điểm cho chúng. Vậy nên, ngay sau khi ăn cơm xong, cô lại chạy lên phòng chấm bài.
“Còn nhiều vậy, có muốn anh giúp không?”
“Anh không bận gì chứ?”
Kiều Thư Nhiễm rất cẩn thận, sẽ chỉ ra từng lỗi sai một, cho nên cô chấm bài cũng rất chậm. Cô sợ đêm nay, cô sẽ phải thức. Nếu có người giúp thì tốt rồi.
“Không có gì.”

Kiều Thư Nhiễm dịch sang bên cho Giang Thành ngồi. Mùa đông lạnh, cô không muốn ngồi trên ghế thật nghiêm túc mà ngồi trên giường cho ấm.
“Anh chấm hộ em tập toán này nhé. Đáp án đây, còn đây là cách em chấm này. Anh cứ làm theo mẫu nhé.”
Tập bài đầu tiên quả thực có rất ít lỗi, mà có lỗi thì gần như là giống nhau. Giang Thành vừa nhìn là đã biết là đám nhóc này chép bài của nhau.
“Em quản bọn nhóc này không nghiêm chút nào.”
“Em biết, là lỗi của em.”
“Em rốt cuộc đã làm gì mà để chúng điểm cao vậy?”
“Ai… ai biết được… chắc là do mắt em cận rồi.”
Thế nhưng hai má của Kiều Thư Nhiễm đã đỏ lên. Giang Thành bật cười, hắn tiếp tục chấm bài của lớp khác. Lần này thì hắn đã cảm nhận được sự sát sao của Kiều Thư Nhiễm. Điểm đã có sự phân loại rõ ràng.
“Bình thường em chấm bài cho Thần Thần thì thấy thế nào?”
“Thỉnh thoảng có vài lỗi trình bày thôi. Mà anh cũng không xem bài của thằng bé hay sao mà không biết?”

“Xem làm gì khi biết nó lại được điểm tối đa?”
“Hai cha con anh kiêu ngạo giống hệt nhau.”
Với sự giúp đỡ của Giang Thành, bài được chấm nhanh hơn Kiều Thư Nhiễm nghĩ. Mười một giờ là cô đã có thể đi ngủ rồi.
Giang Thành lại ôm cô ngủ, nghĩ cô không nghe được nên mới dám than thở.
“Lúc nào em mới chịu kết hôn đây?”
Hắn đã chờ mấy năm rồi.
Kiều Thư Nhiễm chỉ biết thầm mắng Giang Thành là đồ ngốc, đại ngốc. Hắn còn chưa cầu hôn cô mà đã muốn cô gả cho hắn rồi sao? Làm gì có chuyện dễ như thế.
Đến công ty, Giang Thành vẫn không thể ngừng nghĩ về việc kết hôn.
“Tại sao cô ấy không chịu kết hôn chứ?”
Giang Thành chán nản, ngoáy thìa trong ly cà phê.

“Ngài cầu hôn cô ấy chưa?”
Giang Thành giật mình, suýt nữa thì làm đổ ly cà phê ra bàn. “Cậu ở đây từ lúc nào vậy hả?”
“Tôi cũng mới vào thôi, mà ngài như người mất hồn nên không để ý.”
“Có chuyện gì?”
Lăng Tiêu đặt một tập tài liệu ở trên bàn, Giang Thành lại bắt đầu thấy đau đầu.
“Không còn gì nữa thì ra ngoài đi.”
“Tôi sẽ giúp ngài giải quyết mà, dù sao thì nếu ngài làm gì tổn hại tới công ty, lương của tôi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
“Không phải cậu ghét cô ấy sao?”
Lăng Tiêu quả thực không có thiện cảm với Kiều Thư Nhiễm từ khi cô gian díu với Lục Sâm. Nhưng anh hết cách rồi, cả hai cha con Giang Thành để bị cô mê hoặc rồi.
Nếu không có được Kiều Thư Nhiễm, Lăng Tiêu nghĩ Giang Thành sẽ phát điên mất.
Vậy là cả một buổi sáng, Lăng Tiêu và Giang Thành ngồi bàn kế sách với nhau.
Giang Thành lựa chọn cầu hôn vào ngày lễ tình nhân. Thời gian có phần gấp gáp, chỉ cách hiện tại có hai ngày nên Giang Thành bận bù đầu. Hắn vừa phải giải quyết công việc của công ty, vừa phải sắp xếp cho lễ cầu hôn.
Lăng Tiêu nói, hắn có thể cho người chuẩn bị, chỉ cần đợi đến ngày cầu hôn là được.
Nhưng Giang Thành nghĩ như thế thì còn ý nghĩa gì nữa?
“Mấy hôm nay, công việc nhiều lắm à? Anh mệt không? Hay là nghỉ một chút đi?”
“Phải kiếm tiền nuôi em chứ, mệt cũng không được.”
“Vậy em sẽ tích cực tiêu tiền của anh nhé.”
Giang Thành cười tít mắt. Thế thì tốt quá rồi.
Tối trước ngày lễ tình nhân, Giang Thành mất ngủ. Kiều Thư Nhiễm đang ngủ, Giang Thành cầm tay cô, quan sát một lúc rất lâu.
Hắn hi vọng ngày mai, trên bàn tay này sẽ có thêm một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu của hắn dành cho cô.
Ngày lễ tình nhân đã đến.
Giang Thành đưa Kiều Thư Nhiễm đến một nhà hàng mà mình đã bao trọn gói. Bữa tối dưới ánh nến thì Kiều Thư Nhiễm đã quá quen thuộc rồi.
Tính cách của Giang Thành luôn là như vậy.
Cô tự hỏi, không biết Giang Thành sẽ tặng cô món quà gì đây. Nếu chỉ đơn giản là trang sức thì hắn đã tặng cô quá nhiều rồi, cô muốn điều gì đó đặc biệt hơn.
Kiều Thư Nhiễm nhìn xuống bàn tay mình, cảm thấy thiếu một thứ.
Trong lúc cô không để ý, Giang Thành đã quỳ bằng một chân trước mặt cô.
Kiều Thư Nhiễm chợt giật mình, đứng dậy.
“Anh…”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:58:31

Lượt xem: 180

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện