Đỗ Quyên Không Tàn
Tác giả
Lượt đọc:
Còn chưa kịp nghĩ xem liệu phương pháp của mình có quá phúc hắc không, Ngư Vi đã bắt tay vào hành động. Dù sao phương châm của cô rất rõ ràng, Bộ Huy cái người này chỉ thích mềm không thích cứng, cô phải dịu dàng thì mới có thể vuốt được lông lão hổ nhỏ.
Bình thường trong lớp tự học buổi tối, Ngư Vi luôn chuyển tới ngồi chung với Kỳ Diệu ở bàn đầu tiên, nhưng hôm nay sau khi ăn cơm xong trở về lớp, cô vẫn ở yên chỗ mình ngồi ôm cây đợi ‘hổ’. Bộ Huy ra ngoài ăn cơm, lúc trở về phòng học thấy Ngư Vi đang ngồi đó liền đi tới lôi cái ghế của mình sang chỗ khác, Ngư Vi nắm lấy vạt áo đồng phục của hắn nói ngay vào điểm chính: “Bộ Huy, mẹ cậu bảo tớ đọc sách chung với cậu.”
Bộ Huy quay lại trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt xem thường kéo áo mình ra, vốn dĩ hắn cho rằng Ngư Vi sẽ không buông tay, sẽ liều chết quấn chặt lấy hắn, nào ngờ, hắn chỉ vừa khẽ kéo nhẹ một cái, cô đã buông ra, cái cổ tay kia nhỏ đến mỏng manh tựa không xương.