Chương 05

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:51:17

“Tại sao phải sợ tôi ? Bé con, tôi sẽ không tổn thương em.”


Cố Mặc không kiên nhẫn được, liền kéo mạnh Ôn Noãn về phía mình. Cô bị giam trong vòng tay hắn, nhưng dường như hắn lại không thể cảm nhận được người con gái này trong lòng mình. Cô gầy quá... đến cả hắn còn thấy xót xa.
“Em lại gầy đi rồi...”
Nói rồi, Cố Mặc bế Ôn Noãn lên, đem cô ra ngoài. Những người còn lại trong phòng không khỏi ngỡ ngàng. Chẳng phải suốt mười bảy năm nay, hắn vẫn luôn cầm tù Ôn Noãn ở nơi này sao ? Dù cho giữa đêm cô sốt đến 40 độ, hay có vết thương nặng đến mức nào, Cố Mặc cũng chỉ gọi bác sĩ tới chứ không hề để cô đặt chân ra khỏi nơi này một bước.
Ôn Noãn bị đưa đến một căn phòng tối tăm, nơi này cất giấu rất nhiều dụng cụ Tra t** con người. Cô nhìn xung quanh, trong khi đó, tiếng gào thét lại cứ lọt vào tai mình. Cố Mặc nắm chặt tóc của cô, giật về phía sau, ép cô phải ngửa cổ lên.

“Bé con, thấy gì không ? Tôi sẽ không tổn thương em đâu, tôi chỉ ɢɨết chúng thôi, chúng dám khiến em ra nông nỗi này, thật không thể tha thứ mà.”
Ôn Noãn không hiểu gì, nhưng vẫn bật khóc thành tiếng, cô lắc đầu lia lịa. Trong số những cô hầu gái kia, không ít người đã ở bên cô từ khi cô còn bé. Họ không làm gì sai, vậy mà Cố Mặc lại cho người Tra t** họ, để họ ૮ɦếƭ trong đau đớn. Mùi máu tanh cứ thế xộc vào mũi Ôn Noãn.
“Khóc đi ! Noãn Noãn, khóc đi ! “
Cô sợ hắn, đúng không ? Nếu đã sợ rồi, hắn sẽ khiến cô sợ đến nỗi suốt đời chỉ có thể làm một con rối cho hắn. Ôn Noãn bắt đầu ho khan, Cố Mặc lại không hề quan tâm vì hắn đã quá quen với cơ thể bị suy nhược của cô.
“Nào, khóc tiếp cho tôi xem đi !”

“Cố... Cố tiên sinh... máu...”
Cố Mặc nhìn xuống hai bàn tay đã dính đầy máu của Ôn Noãn, hắn hoảng hốt, nhanh chóng buông tóc cô ra. Ôn Noãn ho không ngừng nghỉ, thậm chí còn nôn ra máu. Cô cảm thấy cổ họng đau rát vô cùng, tựa như bị một con dao cứa vào.
“Bé con !”
Lần này, Cố Mặc biết không kịp gọi bác sĩ đến nữa, nên đã ngay lập tức đưa cô tới bệnh viện. Nơi này cách trung tâm thành phố cả trăm cây số, hắn chỉ đành cấp cứu cho cô ở bệnh viện nhỏ ở ngoại thành trước.
Ôn Noãn được đẩy vào phòng cấp cứu, Cố Mặc mới nhìn vào tay mình. Hắn đột nhiên cảm thấy đau đến khó thở. Trên này dính máu của biết bao sinh mạng, thậm chí là của người hắn yêu nhất.
Hắn suýt chút nữa đã ɢɨết cô ấy một lần nữa...
Sau vài tiếng cấp cứu, tính mạng của Ôn Noãn tạm thời được giữ lại, nhưng vì sức khoẻ vốn đã không tốt, bác sĩ vẫn đề nghị Cố Mặc để cô ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.
Hắn không muốn người khác biết được sự tồn tại của Ôn Noãn, đặc biệt là Tống Y Na, đương nhiên sẽ không đồng ý. Hắn chỉ đưa cô tới đây để cấp cứu, còn sau này dĩ nhiên sẽ đưa cô về nhà. Hắn sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho cô.
“Tiên sinh, sức khoẻ của bệnh nhân thật sự không ổn. “
“Tôi sẽ có cách, không cần các người nhọc tâm.”

Cho đến bây giờ, đến cả quản gia cũng cảm thấy cách làm của Cố Mặc không ổn chút nào. Dường như đối với hắn, việc giữ chặt cô cho riêng mình, còn quan trọng hơn mạng sống của cô.
“Cố tiên sinh, cậu ấy nói cũng không sai... ngài đã để Ôn tiểu thư như vậy mười bảy năm rồi. Hiện giờ, cô ấy vẫn chịu đựng được, vậy còn sau này thì sao ? Cơ thể cô ấy sẽ sớm không chống đỡ nổi nữa.”
“Ông nhiều chuyện quá rồi.”
Quản gia dám nói thẳng với Cố Mặc như vậy, nguyên do là vì hắn cũng là do một tay ông nuôi nấng. Sau khi cha mẹ hắn qua đời, họ hàng cũng chỉ chu cấp tiền cho hắn hàng tháng, rồi cũng chẳng đoái hoài gì đến người cháu này nữa.
“Cố tiên sinh, lão phu nhân cũng không mong ngài lại dẫm vào vết xe đổ của lão gia.”
“Chính là bởi vì ông ấy không giữ được bà ấy, nên mới như vậy. “
“Ông không thấy sao, ta đã giữ bé con rất tốt. Mười bảy năm rồi, cô ấy không rời khỏi ta. Sau này, cô ấy vẫn sẽ như vậy.”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:51:17

Lượt xem: 5074

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện