Chương 13

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:51:44

“Tại sao lại không ? Bé con, nhìn những vết sẹo đó, em sẽ nhớ đến tôi mà... đúng không ? Hay là em có thằng khốn nào rồi, nên mới muốn quên tôi ?”


“Không phải...”
Nhìn vào đôi mắt của Cố Mặc, Ôn Noãn còn tưởng hắn đã xuống tay rồi. Thế nhưng, hắn lại vứt con dao qua một bên. Tiếng vang lạnh lẽo khiến cho trái tim cô như muốn vọt ra khỏi Ⱡồ₦g ng. Cố Mặc lấy tay lau nước mắt cho cô, đột nhiên trở nên ân cần đến lạ thường.
Hắn lại như vậy...
Giây trước còn điên cuồng muốn ɢɨết cô, giây sau lại yêu thương cô hết mực. Ôn Noãn không hiểu nổi người đàn ông này rốt cuộc nghĩ cái gì trong đầu nữa.

“Bé con... nhớ lời tôi. Em chỉ có mình tôi thôi.”
Cả người Ôn Noãn run bần bật, Cố Mặc bế cô quay về phòng ngủ. Tống Minh Thành đã chứng kiến toàn bộ, sắc mặt anh tái nhợt lại. Ở đây, cô phải chịu sự ђàภђ ђạ đau đớn đến thế sao ? Anh không phải không biết Cố Mặc tàn nhẫn, nhưng không ngờ hắn có thể tàn nhẫn với người mình yêu.
Hắn chính là một tên điên !
Nếu anh không thể đưa Ôn Noãn ra khỏi đây, sớm muộn cũng sẽ có ngày cô ૮ɦếƭ trong tay Cố Mặc.
Cố Mặc vốn không có ý định ở lại đây lâu. Sau khi Ôn Noãn về thì định rời đi, nhưng lại bị cô giữ lại.

“Chuyện gì ?”
“Em... em muốn... ra ngoài.”
“Tuỳ em. Ở đây, em muốn đi đâu cũng được.”
Cố Mặc đang cố tình hiểu sai ý cô sao ?
“Không, không phải như vậy. Em muốn ra khỏi đây.”
Cố Mặc xoay người lại, trên người hắn bỗng toả ra một khí thế bức người vô cùng. Ôn Noãn cảm thấy ngộp thở, bàn tay đang nắm chặt tay áo hắn cũng vì thế mà dần dần buông ra. Cô có phải không nên hỏi hắn điều này không ?
Nhưng cô thực sự chỉ cần xem thế giới bên ngoài cánh rừng là như nào thôi. Cô không hề có ý định chạy trốn khỏi Cố Mặc, bởi cô biết mình không thoát nổi.
Cố Mặc nhìn thẳng vào gương mặt đang cúi gằm xuống. Hắn cuối cùng cũng nhận ra, con chim mà hắn giam giữ bấy lâu nay cuối cùng cũng sẽ có ngày sổ Ⱡồ₦g.
Và ngày đó... đến rồi.
Ôn Noãn sợ hãi, cô bắt đầu xua tay, “Nếu... nếu không được thì thôi vậy...”

“Ai dạy em ?”
Ôn Noãn không trả lời. Từ khi được Cố Mặc thả lỏng đến nay, cô đã có ý định đó rồi.
“Tôi hỏi ai dạy em !”
“Là... là tự em... muốn đi...”
“Được.”
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, cô bàng hoàng. Cô không nghe nhầm chứ ? Cố Mặc... đồng ý rồi sao ?
“Chỉ một lần này. Sau này, nghĩ cũng đừng nghĩ !”
Đêm đó, Ôn Noãn thao thức mãi không sao ngủ được. Cô cứ nằm lăn lộn từ bên này qua bên khác, rồi lại cười một mình. Ban đầu, cô còn tưởng mình sẽ bị xích cả đời, không ngờ sẽ có một ngày được ra ngoài, mà là thế giới ngoài kia chứ không đơn giản là ở toà biệt thự này.
Ngày hôm sau, Ôn Noãn phải thức dậy rất sớm, nên cô lại ngủ trên xe. Cố Mặc không đi cùng cô. Hắn nói, nơi này nằm sâu trong một khu rừng, nên cũng chẳng có gì đặc biệt cả, lúc nào đến nơi thì sẽ có người gọi cô dậy.
Khoảng ba giờ sau đó, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại. Người đàn ông ngồi bên ghế phụ đánh thức Ôn Noãn.

“Ôn tiểu thư, đến nơi rồi.”
...
“Cố tiên sinh, không thấy xe của Ôn tiểu thư đâu cả, tín hiệu cũng mất rồi.”
“Mẹ nó, các người để lạc mất cô ấy ?”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:51:44

Lượt xem: 3053

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện