Chương 15

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:51:51

“Nhảy lên đi, tôi cõng em.”


Sau mấy lần làm Tống Minh Thành suýt ngã, Ôn Noãn cuối cùng cũng làm được. Anh đứng dậy, cõng cô đi dọc cả một con đường dài. Ban đầu, Ôn Noãn còn sợ hãi, bám chặt lấy cổ Tống Minh Thành. Tuy nhiên, sau một hồi, cô lại càng thích thú hơn. Cảm giác được người khác cõng thật là tuyệt, Cố Mặc trước giờ chưa từng làm vậy với cô.
Đi được một lúc, Ôn Noãn ngửi được mùi bánh ngọt cách mình không xa, mà đúng lúc đó, bụng cô lại đang kêu gào vì đói. Tống Minh Thành dĩ nhiên nhận ra, làm cho cô có phần xấu hổ, ngay lập tức vùi đầu vào cổ anh.
“Em thích loại nào ?”
“Như nào cũng được...”

Tống Minh Thành bật cười, anh đành mua mỗi loại một cái. Bụng Ôn Noãn đã đói cồn cào, cô chẳng cần biết đây là bánh gì, cứ tuỳ tiện cầm một cái rồi bỏ vào miệng.
Thực tình, cô vẫn chưa quen với việc mình phải tự ăn lắm, bởi từ nhỏ tới lớn, cô đều có người bón cho, nhưng khi cô nhìn xung quanh, thấy đến cả một đứa trẻ nhỏ cũng tự cầm thìa ăn thì cũng không dám đòi hỏi gì nữa.
Ôn Noãn ăn nhanh quá, nên cũng không được bao lâu thì bụng đã *** vì quá no. Cô nhìn xuống cái bánh trong tay mình vẫn còn một nửa, không biết phải xử lý ra sao. Cố Mặc không thích cô lãng phí đồ ăn. Hồi trước, có một lần cô vì bỏ bữa mà suýt nữa bỏ mạng trong tay hắn rồi.
Ôn Noãn do dự mãi, cô đưa nó tới trước mặt Tống Minh Thành, “Anh ăn không ? “ Anh ngay lập tức cắn một miếng to, làm cô ngỡ ngàng không ít. Chẳng lẽ anh không do dự, chê bẩn chút nào sao ? Lẽ ra, anh cũng phải phàn nàn chút chứ... Dù gì, cái bánh này, cô cũng ăn một nửa rồi.
Tống Minh Thành biết cô đang e ngại điều gì, nhưng cũng không có ý định nói ra. Nói rồi, lại doạ con thỏ là cô chạy đi mất. Đi đến con đường bên hồ thì hàng loạt những chiếc ghế dài xuất hiện, Tống Minh Thành để Ôn Noãn ngồi xuống, còn anh tháo đôi giày của cô ra.

“Anh... anh...”
“Còn đau nữa không ?”
Hai má Ôn Noãn ửng hồng, cô vội nhìn xung quanh xem có ai không ai. Tống Minh Thành đang xoa Ϧóþ chân cho cô, cô bối rối quá. Nhìn dáng vẻ của anh, ai dám nghĩ anh có thể làm vậy cho một cô gái chứ ? Lần đầu tiên nhìn thấy anh, mặc dù anh không đáng sợ như Cố Mặc, cô vẫn cảm thấy anh không phải là người dễ gần như bây giờ.
Ôn Noãn càng xấu hổ, Tống Minh Thành càng thấy cô dễ thương hơn. Khi ở bên Cố Mặc, chắc hẳn cô chưa từng được đối xử tốt. Vậy nên, chỉ một hành động hết sức đơn giản của anh cũng đủ để cô vui.
“Em... em muốn hỏi... bao giờ chúng ta trở về ?”
“Em muốn về đó.”
Ôn Noãn gật đầu.
“Em không thích hiện tại sao ?”
“Không phải.”
Chỉ là cô sợ Cố Mặc đang nổi giận. Khi hắn điên lên, cô không biết hắn sẽ làm gì nữa. Cố Mặc nói đúng, khi cô nhìn thấy vết sẹo trên người mình, cô lại nhớ tới hắn, cô không dám làm trái lời hắn.

“Nếu tôi nói, tôi sẽ giúp em thoát khỏi hắn vĩnh viễn thì sao ?”
Thực ra... còn một cách nữa mà không cần phải động đến Cố Mặc, thế nhưng Tống Minh Thành không dám thử, bởi điều này ảnh hưởng trực tiếp đến Ôn Noãn.
“Có thể sao ?”
Ôn Noãn chưa từng nghĩ tới điều này, bởi cô cho rằng Cố Mặc đã giam giữ cô tới gần mười tám năm thì không có lí gì hắn lại không dám giam cô cả đời. Tuy nhiên, một cái gật đầu của Tống Minh Thành dường như đã thay đổi tất cả.
Cô nắm lấy tay anh, lựa chọn tin anh.
Nếu may mắn, cô sẽ không phải sống mà luôn phải nơm nớp lo sợ Cố Mặc nữa. Còn nếu không... cùng lắm cô sẽ trở về cái Ⱡồ₦g giam trước kia vậy. Dù gì, cô cũng đã có hồi ức đẹp nhất cùng Tống Minh Thành.
Cả đời đau khổ, đổi lại khoảng thời gian vui vẻ này, rất đáng mà...
“Dù kết quả thế nào, cũng cảm ơn anh, Minh Thành.”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:51:51

Lượt xem: 2888

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện