Chương 16

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:51:55

“Dù kết quả thế nào, cũng cảm ơn anh, Minh Thành.”


Ba ngày sau, Tống Minh Thành lại đưa Ôn Noãn qua nước khác. Cô cũng hoà nhập được với cuộc sống bên ngoài rất nhanh, nên khi đi chơi không biết mệt mỏi là gì cả. Có lẽ, cô còn không có cả thời gian để nhớ đến Cố Mặc.
Tối hôm nay, Ôn Noãn cùng Tống Minh Thành đi chợ đêm Dongdaemun. Hai người nắm tay nhau, đi dọc từng con đường tấp nập người qua lại. Tuy nhiên, cô vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại phải giấu mặt mình đi. Anh đeo kính đen, khẩu trang đen, đội mũ lưỡi trai đen, đến cả quần áo trên người cũng chỉ toàn là một màu đen. Người khác nhìn vào, còn tưởng anh là kẻ trộm nữa.
Ôn Noãn cảm thấy mặt mộc của Tống Minh Thành trông đâu có đáng sợ, ngược lại còn rất đẹp là đằng khác. Nghĩ vậy, cô liền tháo toàn bộ kính mắt, khẩu trang cùng mũ của anh xuống.
“Em... em làm gì vậy ?”

“Anh không thấy khó chịu sao ?”
Tống Minh Thành gật đầu. Dĩ nhiên là khó chịu muốn ૮ɦếƭ, đeo cái khẩu trang kia cũng đủ làm anh tắc thở. Thế nhưng, anh không muốn để lộ tung tích của mình cho Cố Mặc biết.
“Em muốn ăn cái này.”
Ôn Noãn chỉ tay vào hàng bánh gạo cay. Tống Minh Thành mua cho cô, nhưng cô lại chỉ ăn được vài miếng rồi bỏ lại cho anh. Cô ăn thanh đạm quen rồi, đột nhiên ăn món cay như vậy thì không chịu nổi.
“Còn thấy cay không ? Chúng ta đi mua nước.”

Ôn Noãn gật đầu. Hai mắt cô đỏ cả lên, cô khóc thành tiếng. Ban nãy cô còn bị sặc nữa, cổ họng giờ bỏng rát như bị thiêu cháy vậy.
Cả hai đi dạo quanh chợ từ bảy giờ tối cho đến mười một giờ đêm thì mới quay trở về khách sạn. Ôn Noãn bình thường mười giờ tối phải lên giường đi ngủ, nên cô không thể thức đêm nổi. Khi về, cô đã ngủ trên lưng Tống Minh Thành luôn rồi.
Tống Minh Thành đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô, còn mình thì ngủ trên ghế sô pha.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Tống Minh Thành dẫn Ôn Noãn tới một toà nhà lớn. Vào trong phòng riêng, Tống Minh Thành bảo cô ngồi xuống, nhìn vào màn hình trước mặt mình rồi chọn.
“Em nghĩ xem, em thấy gương mặt nào đẹp nhất.”
Ôn Noãn gật đầu, loạn xạ một hồi rồi cũng hiểu đôi chút. Phải gần một tiếng sau, cô mới chọn xong.
“Cô gái rất có mắt thẩm mỹ đấy, gương mặt này vô cùng hài hoà, rất tự nhiên.”
Người đàn ông đấy nói với Tống Minh Thành bằng tiếng Hàn, Ôn Noãn dĩ nhiên không hiểu. Cô kéo tay áo anh, anh liền dẫn cô ra ngoài.
“Anh bảo em chọn những thứ đó là sao ?”
“Tiểu Noãn, sau này, đó chính là em.”

Ôn Noãn không hiểu lắm, đó sao lại là cô được ? Cô mới chính là cô.
“Đó sẽ là gương mặt của em sau này. Tiểu Noãn, như thế thì Cố Mặc sẽ không phát hiện ra em nữa. Chúng ta có thể ở bên nhau, kết hôn, rồi thậm chí... có con, không ai có thể ngăn cản chúng ta cả.”
“Em... em vẫn chưa hiểu... tại sao sau này em lại trông như thế ?”
“Tiểu Noãn, em chỉ cần hiểu làm như thế thì Cố Mặc sẽ không phát hiện ra em. Em được tự do rồi.”
Ôn Noãn nghiêng đầu, nhìn gương mặt mình qua tấm kính cách đó không xa. Cô sẽ không còn là chính mình nữa sao ? Đây là gương mặt vốn có của cô, cô không muốn phá huỷ nó chút nào, cho dù cái gương mặt trong kia có đẹp đến mấy.
Tống Minh Thành biết cô chưa thể tiếp nhận được chuyện này, anh ôm lấy cô. Cả cơ thể nhỏ bé của người con gái cứ thế lọt thỏm trong lòng anh. Trong khoảng thời gian vui vẻ này, đây là lần duy nhất cô rơi nước mắt vì đau buồn.
“Được... em sẽ làm.”
“Minh Thành, em ghét Cố Mặc... đừng để anh ta nhìn thấy em nữa.”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:51:55

Lượt xem: 2731

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện