Chương 17

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:51:58

“Minh Thành, em ghét Cố Mặc... đừng để anh ta nhìn thấy em nữa.”
Ôn Noãn vẫn luôn hận Cố Mặc, hận rất nhiều, nhưng cô có cơ hội để nói ra hay thể hiện sao ? Hắn sẽ khiến cô sống không được mà ૮ɦếƭ cũng không xong mất. Từ nhỏ, cô sớm đã mất đi năng lực phản kháng rồi. Nếu không được đi lại tự do, cô cũng chẳng muốn biết thế giới bên ngoài thế nào, vẫn sẽ cam nguyện bị xích ở trong phòng tới cuối đời.
Tống Minh Thành thoả mãn, Cố Mặc sẽ không được như ý đâu. Trước năm mười tám tuổi, cô thuộc về hắn. Sau năm mười tám tuổi, cô thuộc về anh.
Tối ngày hôm đó, Ôn Noãn có lên mạng để tìm hiểu một chút về cái khái niệm phẫu thuật thẩm mỹ này. Những đoạn video hiện lên hàng loạt khiến cho cô không khỏi bàng hoàng. Quả thực là gương mặt sẽ thay đổi hoàn toàn, nhưng quá trình sẽ rất đau, mà cô sợ nhất chính là đau.
Ôn Noãn bắt đầu cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ôm lấy đầu gối, cuộn tròn vào một góc. Cô chưa từng nghĩ Tống Minh Thành sẽ để cô trải qua chuyện khủng kђเếק như thế. Để những con dao kia rạch lên từng thớ thịt của mình, chẳng phải sẽ sống không bằng ૮ɦếƭ sao ?


“Ngủ thôi, ngày mai anh sẽ đưa em đi.”
“Tiểu Noãn, xin lỗi, để em chịu thiệt rồi.”
Sau khi phẫu thuật, Ôn Noãn cần được quan sát một thời gian dài. Vậy nên, cô không được đi đâu cả. Tống Minh Thành sợ bản thân trong mắt cô lại biến thành Cố Mặc thứ hai.
Tới đêm, Ôn Noãn hoàn toàn mất ngủ. Ngày hôm sau, cô mang bộ dạng uể oải của mình theo Tống Minh Thành tới viện thẩm mỹ.
“Cả quá trình đều sẽ được tiêm thuốc mê. Cô đừng lo, sẽ không có đau đớn gì đâu, cứ coi như ngủ một giấc rồi tỉnh dậy thôi.”

Sau đó, Ôn Noãn được đưa vào phòng phẫu thuật, còn Tống Minh Thành đợi ở bên ngoài. Trong mắt anh, Ôn Noãn vẫn luôn là Ôn Noãn. Vậy nên, dù cô có biến thành hình dáng thế nào, trái tim anh vẫn thuộc về cô.
Vài giờ sau đó, Ôn Noãn tỉnh dậy đúng lúc đèn phẫu thuật vừa tắt. Thật kỳ lạ, cô không thấy đau chút nào, nhất là khuôn mặt, cô chỉ thấy cả người mình rất mệt mỏi mà thôi. Cô nghĩ, đây do loại thuốc mà vị bác sĩ kia từng nói.
“Còn đau không ?”
“Tôi không...”
Tim Ôn Noãn tưởng như ngừng đập, cô nhìn thẳng vào người đàn ông trước mắt mình. Người đó mặc bộ quần áo phẫu thuật, trên mặt còn đeo chiếc khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt thâm sâu. Thế nhưng... đôi mắt đó, cả đời này cô cũng không thể xoá bỏ được nó ra khỏi trí não mình.
Ôn Noãn hét toáng lên. Cô hoảng loạn, muốn chạy trốn, lại từ trên giường phẫu thuật ngã xuống. Cả người vì thế mà lại càng đau ê ẩm.
Tống Minh Thành bị tiếng hét từ bên trong làm cho giật mình, anh nhanh chóng chạy vào phòng. Ôn Noãn đang bị một người bác sĩ dồn vào trong góc tường, cô bật khóc.
“Anh làm gì vậy hả ?”
Người đàn ông tháo chiếc khẩu trang ra, Tống Minh Thành bàng hoàng không dám tin vào mắt mình.
Là Cố Mặc !


“Tại sao ?”
“Mẹ nó, thằng nhãi ranh như mày cũng đòi tranh người với tao ? Tống Minh Thành, gan cũng không nhỏ chút nào.”
Tống Minh Thành vẫn không hiểu nổi tại sao Cố Mặc lại biết được tung tích của anh và Ôn Noãn. Rõ ràng anh đã dùng người thân để uy ђเếק thuộc hạ của Cố Mặc ở căn cứ, thậm chí cho bố trí vệ sĩ ở từng nơi hai người đặt chân đến, theo lý mà nói...
Kế hoạch của anh không có sơ hở nào cả.
Cố Mặc bình thản lấy ra một điếu thuốc lá, châm lửa, hít vào một hơi dài rồi lại thở ra. Dưới làn khói thuốc, gương mặt của hắn hiện lên vô cùng mờ ảo.
“Mày nghĩ rằng, mày có thể thuận lợi đem Noãn Noãn đi như vậy sao ? Thằng ngốc.”
Ngón tay Cố Mặc động đậy, một phần tàn thuốc lá rơi xuống sàn.
“Là kế hoạch của tao, từ đầu đến cuối.”
“Để Noãn Noãn bị mày đưa đi, cũng đã nằm trong kế hoạch rồi.”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:51:58

Lượt xem: 2671

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện