Chương 31

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:52:44

“Cô nghĩ... Cố Mặc yêu tôi hay người kia hơn ?”


Tịnh Thi Hàm cảm thấy câu hỏi này thật khó để trả lời. Cố Mặc sẽ để người khác nhìn ra tâm tư của mình sao ? Diễn xuất của hắn vô cùng đáng khâm phục. Ngoài kia, không biết bao nhiêu người ao ước có một người chồng như Cố Mặc, vừa tài giỏi, lại còn yêu thương vợ con.
Ôn Noãn thở dài, chắc hẳn cô đối với Cố Mặc cũng chỉ là đồ chơi. Nếu không, người được sống ngoài ánh sáng chính là cô, chứ không phải người phụ nữ kia.
Một tháng sau đó, Ôn Noãn dần cảm thấy căn phòng này thậm tẻ nhạt hơn nơi cũ rất nhiều. Ngoại trừ người hầu đúng giờ tới tắm rửa cùng cho cô ăn, ở đây không còn ai nữa, Tịnh Thi Hàm thì cũng bị Cố Mặc cho nghỉ một thời gian rồi.
Cô không chịu nổi nữa, cô muốn ra ngoài.

Ôn Noãn nhìn qua khung cửa sổ, bên dưới còn có một người đàn ông. Đến ૮ɦếƭ cô cũng không thể quên được hình ảnh của người ấy, chính là Tống Minh Thành.
Ôn Noãn vội tháo chiếc dây chuyền cỏ bốn lá mà Cố Mặc tặng cho mình ra, cố tình ném đến gần chỗ Tống Minh Thành đang đứng. Quả nhiên anh đã để ý. Anh bước ra xa rồi ngước mắt lên. Anh rõ ràng đã nhìn thấy cô, cũng mỉm cười với cô. Ôn Noãn biết mình sắp được cứu rồi.
Ngay sau đó, Tống Minh Thành cất chiếc dây chuyền vào trong túi quần. Nếu cô đã tin tưởng anh, anh cũng đâu thể phụ lòng cô, đúng không ?
“Minh Thành, con làm gì vậy ? Mau vào nhà ăn cơm đi.”
“Con biết rồi.”

Từ khi Tống Y Na mang thai, cả nhà họ Tống thường xuyên tụ họp đông đủ ở đây. Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ sinh ra sẽ ngậm thìa vàng trong bụng cô, ai nấy cũng cười tít mắt.
“Y Na, bác sĩ nói thế nào con ?”
“Đương nhiên là rất tốt rồi cha.”
“Minh Thành, con cũng phải nhìn em gái con đi, chúng ta có cháu ngoại rồi, còn con... biết bao giờ mới cho cha mẹ ôm cháu nội đây ? Năm nay con cũng 29 tuổi rồi.”
Tống Minh Thành ghét nhất chính là vấn đề kết hôn của mình. Dường như trong bữa ăn nào, cha mẹ cũng nhắc đến hai từ cháu nội. Anh chỉ cần Ôn Noãn, cũng chỉ muốn kết hôn với cô, nhưng trước hết phải ςướק được cô từ tay Cố Mặc đã.
“Con đã có đối tượng rồi, hai người...”
“Vậy lần sau con đưa con bé đến đây đi.”
“Cô ấy còn nhỏ, cứ để cô ấy chuyên tâm học hành đã. Con không vội.”
“Con... con không vội, nhưng cha mẹ vội. “
Sắc mặt Cố Mặc dĩ nhiên kém đi rất nhiều, cái nhìn của hắn đối với Tống Minh Thành lại càng thêm cảm giác thù địch. Tống Minh Thành nói như vậy là ngang nhiên tuyên bố với hắn rằng anh sẽ có được Ôn Noãn sao ?

Cho dù sau này Ôn Noãn có yêu Tống Minh Thành thật, hắn cũng không buông cô, hắn sẽ giam cô, tẩy não cô như trước kia đã từng. Lúc đó, Tống Minh Thành có thể làm gì đây ? Kiếp trước, hắn đã thua. Kiếp này, sao có thể thua lần nữa ?
...
Tống Minh Thành vò đầu bứt tóc một đêm, cuối cùng cũng nghĩ được một kế để Cố Mặc lẫn Tống Y Na rời đi vài ngày. Cố Mặc dĩ nhiên không muốn đi, nhưng lần này lại có cha mẹ Tống Y Na đi cùng, hắn cũng không thể để người ngoài nghĩ hắn không yêu thương Tống Y Na, nên chỉ có thể đồng ý.
Mọi thứ dường như đã nằm trong tầm kiểm soát của Tống Minh Thành. Sau hơn một tháng ở lì trong phòng, cuối cùng Ôn Noãn cũng được bước ra ngoài. Cô ngay lập tức ôm lấy Tống Minh Thành, bật khóc.
“Cảm ơn anh...”
“Không sao rồi, chúng ta đi thôi.”
Ôn Noãn gật đầu, tự nhận thức được rằng mình không nên lãng phí giây phút này chỉ để khóc. Cho đến khi vào khoang xe, thấy bánh xe đã chuyển động, Ôn Noãn mới có thể yên tâm phần nào. Cô nhìn sang Tống Minh Thành, trông anh thiếu sức sống hơn hẳn lần đầu tiên hai người gặp nhau. Khỏi cần nói, cô cũng đoán được đó là vì cô, cô đã kéo anh vào chuyện này...
Tống Minh Thành mua cho Ôn Noãn một căn hộ ở ngoại thành. Anh muốn cô ít nhiều cũng phải tập cách tự chăm sóc bản thân, nên chỉ thuê một người giúp việc đến. Hai người đi vào phòng ngủ của Ôn Noãn, cách bài trí ở đây không xa hoa mà là đơn giản, tạo nên cảm giác vô cùng ấm cúng.
“Em thấy sao ?”
“Rất đẹp...”

Tống Minh Thành lại dẫn Ôn Noãn đến bàn trang điểm, trên đó có đủ mọi loại mỹ phẩm cùng trang sức. Tống Minh Thành lúc này mới nhớ đến chiếc vòng cổ mà Ôn Noãn đã ném xuống cho anh, anh lấy nó ra, định đeo vào cho cô thì lại bị cản lại.
“Không cần đâu.”
“Em không phải rất thích nó sao ?”
“Không thích nữa.”
Tống Minh Thành đưa sợi dây chuyền cho Ôn Noãn, cô lại ngay lập tức ném nó vào thùng rác. Anh bị cô làm cho ngỡ ngàng, nhất thời không nói nên lời.
“Em... thật sự không còn yêu Cố Mặc ?”
“Em chưa từng yêu anh ta...”
Nếu là Tống Minh Thành lúc trước, anh nhất định sẽ tin ngay. Thế nhưng, ngày hôm đó, khi cô nhìn thấy Cố Mặc tay trong tay với Tống Y Na, cô đã khóc thế nào, đau thế nào, anh đều biết. Anh nghĩ... cô thật ra không hiểu yêu là gì.
“Anh sao vậy ?”
“Không, không có gì. Bây giờ anh có việc rồi, có gì thì em cứ hỏi thím Mai.”

Ngay sau đó, Tống Minh Thành quay đi. Ôn Noãn không hiểu mình đã làm sai điều gì mà lại khiến anh muốn rời đi như thế. Cô rất ghét Cố Mặc mà. Trước kia, ở bên hắn, làm sao cô dám tháo nó xuống.
“Thím Mai, tôi đói rồi.”
“Được, được, qua đây, tôi dạy cô nấu.”
“Tôi... nấu sao ?”
Cô không nghe nhầm chứ ? Cô chưa từng động vào việc bếp núc, sao có thể...
“Tống tiên sinh đã dặn tôi là thỉnh thoảng sẽ phải dạy cô nấu vài món rồi.”
“Hay là... để ngày mai được không ?”
Thím Mai biết Ôn Noãn muốn trốn tránh. Bà cũng đã được dặn là cô không biết làm gì cả, bà phải kiên nhẫn dạy bảo cô từng chút một, nên cũng không tức giận.
“Được rồi, cô ngồi đấy đi, tôi đi nấu vài món.”
Ôn Noãn gật đầu, cô tìm điều khiển TV, loay hoay một lúc mới mở được. Cố Mặc luôn nói xem TV có hại cho cô, nên rất ít khi cho cô xem. Trên đó bỗng nhiên phát tin tức về Cố Mặc, Ôn Noãn vốn không muốn nghe, nhưng khi nhìn thấy bản mặt của người phụ nữ đáng ghét kia, cô lại tò mò, ngồi nghe vô cùng chăm chú.

Cố Mặc dịu dàng với cô ta, còn với cô thì không, khiến cho Ôn Noãn thấy có phần khó chịu trong lòng. Cô ném luôn chiếc điều khiển trên tay mình vào mặt Cố Mặc trên màn hình.
“Cố Mặc, anh đi ૮ɦếƭ đi !”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:52:44

Lượt xem: 1716

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện