Chương 35

Giam Em Cả Đời

Thảo Phạm 26/04/2023 09:52:58

“Vậy thì em về với Cố Mặc của em đi ! Tôi không nhìn quen Ôn Noãn của bây giờ đến cả một đứa trẻ năm tuổi cũng không bằng.”


Ôn Noãn ngỡ ngàng nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa, hình như anh vẫn chưa hết giận. Tống Minh Thành bước vào, Ôn Noãn có chút lo sợ, cô lùi về phía sau vài bước, tay còn cố tình gập máy tính lại.
“Anh... là đang đuổi em đi ? “
“Nếu em cứ như vậy, tôi chỉ đành đưa em về bên Cố Mặc. Chẳng phải hắn sẽ cưng chiều em, không để tay em dính một hạt bụi bẩn nào sao ?”
Ôn Noãn không trả lời, bởi chính cô cũng không biết mình có nên gặp lại Cố Mặc hay không. So với Tống Minh Thành về khoản cưng chiều, hắn nhất định sẽ thắng, chỉ là cô sợ khi hắn tức giận, hắn sẽ đánh cô. Cô trốn hắn một tháng trời với một người đàn ông khác, hắn không phát điên thì mới lạ.

“Tôi cho em hai lựa chọn. Một là ở lại đây, học cách tự chăm sóc bản thân. Hai là trở về bên Cố Mặc, sau này em ra sao cũng không liên quan tới tôi nữa.”
“Sáng mai hãy trả lời tôi.”
Thím Mai theo Tống Minh Thành ra ngoài, nét mặt bà đượm buồn. Nếu không phải bà vào đây, Ôn Noãn sẽ không tức giận, cô và Tống Minh Thành cũng sẽ không cãi nhau. Bà có thể nhìn ra được anh yêu cô rất nhiều, muốn tốt cho cô, chỉ có cô là không hiểu được mà thôi.
Đêm hôm đó, là một đêm mất ngủ đối với Tống Minh Thành lẫn Ôn Noãn. Đến cuối cùng, anh vẫn thầm cầu xin Ôn Noãn hãy chọn mình.
Sáng hôm sau, mắt Ôn Noãn lộ rõ quầng thâm, Tống Minh Thành không khá khẩm hơn là bao. Hai người cùng ăn bữa sáng, cũng không nói câu nào với nhau. Hôm nay, Ôn Noãn tự ăn, chẳng qua là vì bữa sáng là một chiếc bánh mì tết. Khi hai người tới Thuỵ Sĩ, Tống Minh Thành đã mua cho cô loại bánh này, nên nó có ý nghĩa rất lớn với cô.

Ăn xong, Ôn Noãn định rời bàn, Tống Minh Thành đột nhiên mở miệng: “Em suy nghĩ kĩ chưa ?”
“Xin lỗi...”
“Đừng có xin lỗi gì ở đây. Tôi cần một đáp án chính xác.”
“Cố... Cố...”
Ôn Noãn cảm thấy mở miệng thật khó khăn, tựa như có thứ gì đang muốn bịt miệng cô lại vậy. Tống Minh Thành cố nặn ra một nụ cười, nhưng cũng không làm nổi.
Đúng rồi... cô đâu có ký ức của Tiểu Noãn. Ôn Noãn này ở bên Cố Mặc mười tám năm trời, cô dĩ nhiên phải lựa chọn hắn. Có lẽ chỉ trách anh quá cố chấp với Ôn Noãn đã đổi thay của kiếp này mà thôi.
Tống Minh Thành bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Ôn Noãn, kéo cô đi ra ngoài, ngay cả khi cô chưa kịp đeo giày.
“Anh... anh bỏ tay ra đi... đau...”
“Em còn biết đau sao ? Vậy em biết tôi hiện giờ đau thế nào không ?”
Tống Minh Thành vung mạnh tay đang nắm chặt Ôn Noãn ra, bàn tay tạo thành một nắm đấm, đặt lên Ⱡồ₦g ng mình. Anh biết, bây giờ trông anh thật thảm hại. Anh thua một kẻ đã từng cưỡng ђเếק cô, giam cầm cô. Anh đem tất cả những điều tốt đẹp đến cho cô cũng không bằng một kẻ đã đẩy cuộc đời cô vào chuỗi bi kịch.

Ôn Noãn bị doạ sợ đến nỗi không nói được gì nữa, Tống Minh Thành lại kéo cô đi đến hầm để xe. Quản gia đang ở đó, bên cạnh còn có Cố Mặc. Ôn Noãn bàng hoàng, cô nhìn Tống Minh Thành.
Chẳng lẽ anh đã biết cô sẽ lựa chọn Cố Mặc từ trước rồi sao ?
“Tôi nói rồi, cô ấy sẽ chọn tôi.”
“Cút đi !”
Khoé môi mỏng của Cố Mặc cong lên, hắn nhìn về phía Ôn Noãn, giang rộng tay mình ra, chỉ đợi cô chạy đến mà cho cô cái ôm thật chặt.
“Bé con.”
Ôn Noãn bật khóc, cô chạy đến ôm lấy Cố Mặc. Hắn xoa đầu cô, rồi hôn *** đầu.
Tống Minh Thành không tránh khỏi có phần ghen tị, nhưng nhiều hơn lại là đau khổ. Anh cứ ngỡ chỉ có cái ૮ɦếƭ mới có thể chia cắt hai người, không ngờ lại là vì một người đàn ông khác...
Sau khi rời đi, anh gọi một cú điện thoại.
“Con và cô ấy chia tay rồi, con đồng ý đi xem mắt.”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:52:58

Lượt xem: 1522

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện