Kiếm Động Trung Châu
FULL

Kiếm Động Trung Châu

Chuyên mục: Kiếm Hiệp

Tác giả: Giang Hoài Ngọc

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: IZTruyen.Com

    Thể loại:

Nguồn: truyenfull

Tình trạng: Full

1 Đề cử

Công tử …

 

Một danh xưng để chỉ các bậc vương tôn công tử con nhà hào phú, hay những người tuổi trẻ phong lưu, hào hoa anh tuấn.

 

Cũng có thể. Nhưng lại cũng không phải …

 

Đó là một danh hiệu chấn động vũ lâm đương đại. Một danh hiệu kinh thần khiếp quỷ. Một danh hiệu được người người truyền tụng như một bậc thần nhân với một niềm tôn kính vô biên.

 

Khi nhắc tới danh hiệu này, không ai dám lớn tiếng, từ những con người bình thường cho đến những tay vũ lâm hào khách vốn chỉ quen chọc trời khuấy nước, và ngay đến những đại ma đầu Gi*t người không chớp mắt. Tất cả đều không dám khiếm lễ mỗi khi nói đến danh hiệu này. Bởi vì mạo phạm đến công tử là xem như đã mạo phạm đến Thái Chính Cung, và đáng ngại hơi nữa, đã mạo phạm đến Vũ lâm tam cung.

 

Mặc dù sau này môn hạ của Thái Chính Cung, của Vũ lâm tam cung đã không còn gọi vị chủ nhân của họ là “công tử” nữa, mà đã đổi sang gọi bằng “vương thượng”. Nhưng người vũ lâm đã quen với danh xưng đầu tiên kia.

 

Vậy Thái Chính Cung, rồi Vũ lâm tam cung là những thế lực nào mà lại đáng sợ đến như thế ?

 

Không ai biết rõ.

 

Hiện người ta chỉ mới biết đến danh hiệu, chỉ danh hiệu thôi, của hai trong số Vũ lâm Tam cung : Nghi cung và Thái Chính Cung. Và trong vũ lâm đương đại, đây là những thế lực hùng mạnh nhất, thần bí nhất, và cũng … giàu có nhất. Chỉ với mỗi danh hiệu truyền đi cũng đã đủ khiến cho quần ma khiếp hãi. Trước khi hành sự, các hào khách vũ lâm, chẳng kể chính tà ma đạo, đều phải suy xét xem hành động của mình có đụng chạm gì đến bọn họ hay không. Nếu có thì phải ngưng lại ngay, bằng không, hậu quả xảy ra tất sẽ … vô cùng thê thảm.

 

Thái Chính Cung. Một thế lực hùng mạnh vào hàng bậc nhất, đủ sức chi phối cả vũ lâm. Vũ lâm tam cung. Một danh hiệu lẫy lừng, một bí ẩn của vũ lâm mà ai ai cũng đều muốn biết. Thế nhưng, danh hiệu công tử kia lại càng lẫy lừng hơn nữa, lại càng bí ẩn hơn nữa, và cũng lại càng gây hiếu kỳ hơn cả.

 

Một điều đại bí ẩn của vũ lâm.

 

Công tử …

 

Là một con người. Đương nhiên. Một nam nhân. Đương nhiên phải là nam nhân. Một con người rất mực anh tuấn hào hoa. Điều này không ai bàn cãi. Một tu mi trượng phu ngang tàng bất khuất. Điều này không ai dám chắc.

 

Vậy chàng là người thế nào …

 

Có người nói rằng chàng là một bậc tuấn khách phong lưu văn nhã, tài hoa tuyệt thế, thi từ xuất chúng, văn chương sắc sảo, sở học uyên thâm, các môn thi phú cầm kỳ đều tinh thâm điêu luyện. Ngay cả các bậc túc nho, danh sĩ sau khi gặp chàng ai nấy đều chắp tay kính phục, hết lời tán tụng ngợi ca.

 

Lại có người bảo rằng chàng là một trang thiếu niên hiệp khách vũ công siêu tuyệt, kiếm pháp kinh nhân, các môn khinh công, chưởng chỉ cùng thập bát ban võ nghệ thảy đều tinh thông, chưa một ai xứng tay đối thủ. Đã lắm tay kiệt hiệt đều không chịu nổi một chiêu của chàng.

 

Có người còn nhất mực cho rằng chàng chính là một bậc Kiếm thánh, tay chỉ khẽ đưa lên, luồng bạch quang bay ra lấy đầu kẻ địch ở ngoài trăm trượng. Vì thế, dưới tay chàng không ai có thể chạy thoát …

 

Và dù cho có người nói thế này, có người nói thế khác, thậm chí lời nói đối nghịch nhau như hai thái cực, nhưng ai ai cũng nhất mực bảo lưu ý kiến của mình. Họ còn lớn tiếng thề thốt rằng chính mắt họ đã nhìn thấy chàng thế này, thế khác. Khách vũ lâm cứ tiếp tục bàn cãi, hao tốn nhiều nước bọt. Và những trang hồng phấn giai nhân thì cứ ước ao, tơ tưởng …

 

Vậy sao bọn họ không nghĩ rằng chàng có tất cả những đặc điểm đó, những tính cách đó. Không phải bọn họ chưa từng nghĩ tới, mà là không một ai tin rằng trên đời lại có một con người toàn mỹ đến như vậy.

 

Danh hiệu trên chỉ xuất hiện trong vũ lâm vài tháng nay mà hầu như khắp cả tam sơn ngũ nhạc, chín quận mười đô ai ai cũng biết, cũng nghe. Nhưng thật đúng với câu : thần long kiến thủ bất kiến vĩ. Chẳng một ai biết lai lịch, xuất thân của công tử. Ngay cả danh tính của chàng cũng chẳng mấy người biết, ngoài hai từ công tử đã mặc nhiên được dùng để chỉ danh chàng.

 

Đại thế vũ lâm …

 

Hiện vũ lâm đang trong tình trạng tam phân với ba thế lực đang kình chống nhau : Thông Thiên Giáo, Cửu Trùng Giáo và Vệ Đạo Minh. Nhờ có Thái Chính Cung đứng giữa khống chế đại cuộc nên suốt hai tháng qua vũ lâm tạm thời được yên bình tĩnh lặng. Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo chỉ âm thầm phát triển thế lực và ngấm ngầm chống đối nhau, những cuộc xung đột giữa song phương đều diễn ra trong vòng bí mật. Còn Vệ Đạo Minh, một khối liên minh của Hắc Bạch lưỡng đạo, tuy cũng được xem là một trong ba chân vạc, nhưng thế đơn lực bạc, chỉ có thể cố gắng lo giữ thân.

 

Trong hai tháng qua, thế lực xuất hiện nhiều nhất trong vũ lâm lại là … Thái Chính Cung. Nhân lúc tình hình tạm yên ắng, các viện trực thuộc Thái Chính Cung tăng cường phát triển việc thương mại, mở rộng địa bàn làm ăn buôn bán cũng như các lĩnh vực kinh doanh. Họ mang bán đủ các loại hàng mà trong lúc này đều được xem là thiết yếu, từ vũ khí, lương thực, y trang, dược liệu, … cho đến các loại mê hương, độc chất, hỏa dược, hỏa khí, … và đủ mọi phương tiện có thể dùng để đánh nhau.

 

Quan trọng nhất là tin tức.

 

Thái Chính Cung được xem là nơi cung cấp tin tức chính của vũ lâm. Chỉ cần bỏ tiền ra, dù là ai, dù thuộc thế lực nào, bất kể chính tà ma đạo đều có thể làm ăn buôn bán với Thái Chính Cung. Chỉ cần tuân thủ đúng các quy tắc.

 


Nhưng Thái Chính Cung lại tuyệt đối không nhúng tay vào việc vũ lâm. Vệ Đạo Minh đã ba lần đề nghị Thái Chính Cung đứng ra đảm nhận vai trò lãnh đạo nhưng đều không được đáp ứng.

 

Thái Chính Cung càng lúc càng thêm thần bí.

 

Sau hai tháng yên bình, vũ lâm đã bắt đầu nổi phong ba.

 

Vào giữa mùa đông …

 

Ở chân Cửu Lý Sơn, tuyết rơi trắng xóa phủ kín cả đường mòn. Suốt vùng sơn lĩnh rộng lớn chạy dài mờ tít chân trời như đang hứng trọn hoa tuyết, tạo thành những thảm bông trắng muốt nơi những vùng đất đá hoang sơn hiu quạnh. Những con đường chạy theo triền núi, ngày hè nắng cháy, bụi đất tung bay mù mịt khi có kỵ mã lướt qua, giờ đây đã phủ một lớp thảm trắng lạnh lẽo im lìm.

 

Con đường vượt qua hoang lĩnh vốn đã hiu quạnh trong những ngày đẹp trời mà chỉ có những khách thương hay những đoàn bảo tiêu và khách giang hồ lui tới, thì giờ đây đã hoàn toàn vắng dấu chân người.

 

Cây cối trơ cành như đang ngủ say trong lớp tuyết. Vạn vật dường như cũng thế. Không tiếng chim hót, không tiếng côn trùng. Chỉ có những ngọn hàn phong vô tình như muốn thổi đùn giá lạnh.

Xem đầy đủ

Tủ truyện