"Cậu... Trạch Dương không ở nhà thưa cô."
"Tôi không đến gặp Trạch Dương, tôi đến đánh con điếm giật chồng tôi."
Dì Lý mặt trắng bệch, tái ngắt nhìn cô vợ chính thất hung hãn đang trừng mắt quát lớn. Hiện giờ cậu Dương lại vắng nhà nên bằng mọi cách dì phải bảo vệ mẹ con cô Huệ Di an toàn.
Dì sợ vợ cậu Dương xông lên nên lật đật bước ra chắn cho Liễu Huệ Di.
Con điếm! Con điếm? Thật là khó nghe mà.
Liễu Huệ Di nhăn mặt, nuốt miếng thịt ở trong miệng xuống xong thì đứng dậy, Huệ Di nhìn dì Lý, gương mặt cô bình thản đến lạ, lắc đầu ra hiệu cho dì bớt căng thẳng.
"Con không sao đâu dì."
Cái ngày Liễu Huệ Di làm nhân tình, biết Trạch Dương đã có vợ. Kỳ thực, cô chuẩn bị sẵn sàng tinh thần rồi.
Dì Lý vẫn một mực bao bọc, che chắn cho Liễu Huệ Di, không cho cô ra mặt, nhẹ nhàng khuyên nhủ van cầu.
"Phu nhân, mong cô bình tĩnh, chuyện này hãy đợi cậu Dương về giải quyết có được không?"
"Bình tĩnh? Nực cười, nó cướp chồng tôi, mà bà nói tôi phải bình tĩnh ư?" Lãng Nghệ chống nạnh gắt gỏng đáp.
Liễu Huệ Di khẽ nghiêng đầu nhìn, chị ta mang toàn đồ hiệu tử đầu đến chân, có lẽ là tiểu thư nhà giàu sang. Cơ mà lời nói quá chua ngoa đi.
"Mày ra đây, dám quyến rũ chồng tao à? Hôm nay tao cho mày no đòn."
Lãng Nghệ hùng hổ lao đến, dì Lý vội vàng căn lại, lắc đầu.
"Không được, phu nhân không thể đánh cô Di, cô ấy đang mang thai..."
Aaaa! Lãng Nghệ nghe xong hét to, run run chỉ tay.
"Mày... mày dám mang thai con Trạch Dương? Con điếm, tao giết mày."
"..."
"Bà tránh ra."
Lãng Nghệ mất bình tĩnh, như kẻ điên vung tay tát dì Lý "chát" âm thanh gòn gọn, cú đánh rất mạnh. Chị ta đẩy ngã dì xuống sàn.
Liễu Huệ Di hốt hoảng vội bước lại đỡ dì dậy.
"Dì..."
"Dì không sao, Huệ Di con mau chạy đi."
Hốc mắt Liễu Huệ Di rưng rưng, dì rất thương cô, từ ngày Liễu Huệ Di dọn vào đây ở, biết cô là nhân tình, dì vẫn săn sóc cô như con gái.
Lãng Nghệ túm cánh tay Liễu Huệ Di, nhếch mép đay nghiến nói.
"Mày hóng hách nữa đi...aaa."
Chát!
Liễu Huệ Di không đợi chị ta nói hết, liền vung tay đánh trả, tát thẳng vào mặt Lãng Nghệ, chị ta không kịp phản ứng, lảo đảo ngã xuống sàn ôm má lắp bắp.
"Mày... dám đánh tao?"
"Phải."
"Mày..."
"Chị có tư cách gì đánh dì Lý? Dì ấy đáng tuổi mẹ chị đấy."
Liễu Huệ Di thật sự không muốn xảy ra chuyện như thế này. Cô chỉ muốn nói rõ mọi thứ nhưng chị ta quá đanh đá, ngông cuồng, còn ra tay đánh người lung tung.
Lãng Nghệ tức muốn hộc máu, ngoáy đầu nhìn hai tên vệ sĩ cao to phía sau hét lớn: "Còn đứng đó à, xử lý cô ta cho tôi."
Lũ vô dụng.
Hai người đàn ông nghe lệnh bước đến, nhưng lập tức bị người làm trong nhà ngắn lại, hai bên xảy ra giằng co.
Dĩ nhiên sức phụ nữ không bằng đàn ông, chả mấy chốc ba bốn người làm đã bị gạt ra.
"Tôi đang mang thai, các người dám làm bậy?"
"Đứa bé là giọt máu của Trạch Dương. Hai anh động vào thử xem?"
Liễu Huệ Di sờ bụng, giọng nói sắc lạnh thách thức, hai gã đàn ông khựng lại, đắn đo hướng mắt nhìn Lãng Nghệ. Danh tiếng Trạch Dương hai người đã nghe qua, thật không dễ đụng vào. Đúng là tiến không được mà lùi cũng chả xong.
Nhìn cảnh này, đủ biết cô vợ thất thố với nhân tình rồi! Ai bảo cô bồ quá trẻ, quá đẹp làm chi, đàn ông không mê cũng uổng.
Lãng Nghệ hằm hằm đứng dậy một bên mặt in năm ngón tay của Liễu Huệ Di, khi nãy cô ra tay hơi mạnh, bây giờ tay vẫn còn ran rát.
"Tóm cô ta cho tôi, tôi trả gấp mười lần số tiền thỏa thuận ban đầu."
"Con điếm, hôm nay tao cho hai mẹ con mày đi gặp diêm vương..."
Một khung cảnh hỗn độn, nhốn nháo, Liễu Huệ Di dĩ nhiên không thể chịu thiệt, cô túm tóc Lãng Nghệ giật mạnh.
"Ồn ào đủ chưa?"
Giọng nói lạnh lẽo quát to, ngay lập tức tất cả ngừng tay, giãn ra. Trạch Dương tức giận đứng ở cửa. Mẹ kiếp, khi nãy nhận được tin nhắn từ một người làm, anh sợ khiếp vía bỏ họp về đây.
Lãng Nghệ, cô to gan lắm rồi.
Trạch Dương vội vàng rảo bước đi đến thô bạo đẩy cô ta ra, che chở cho Liễu Huệ Di.
"Lãng Nghệ, cô điên đủ chưa? Dám kéo người tới đây gây loạn?"
"Trạch..."
"Câm miệng."
"Huệ Di, em có sao không?" Anh sốt sắng hỏi han, kiểm tra khắp người cho cô.
"Không, không sao?"
"Tại sao tay lại đỏ?"
"Tôi... đánh vợ anh..." Liễu Huệ Di bé giọng
"Trong nhà thiếu gì thứ tại sao không lấy dùng, em dám dùng tay không hả?"
"Có đau không?"