Chương 35

Ngược Đãi Vợ Hờ

Diễm Quỳnh 28/04/2023 09:52:58

– Ông ơi, chắc Hạo Thiên yêu Tố Nhi nhiều lắm nhỉ?


Quản gia Lục nhìn theo hướng Tiểu An, trầm ngâm một hồi mới đáp.
– Tôi cũng không biết nhưng trước kia Tố Nhi là vợ sắp cưới cậu chủ.
– Vợ sắp cưới sao?
Tiểu An nhắc lại lời quản gia Lục một cách thật chậm rãi và có chút bất ngờ. Bây giờ thì cô hiểu lý do vì sao Hạo Thiên yêu thương Tố Nhi nhiều đến thế, mỗi lần trút giận nên cô đều là vì Tố Nhi.

– Vậy tại sao họ lại không kết hôn? Con thấy họ còn yêu nhau nhiều mà.
– Đôi khi sự thật không giống như những gì cô đã nghĩ. Vụ tai nạn năm xưa đã khiến cho Tố Nhi không thể đi lại và cũng vì một vài nguyên nhân nên đám cưới giữa họ đã không được diễn ra.
– Ông nói tai nạn?
Quản gia Lục gật đầu tiếp tục.
– Tôi đã từng nói với cô, bố mẹ cậu chủ mất trong một vụ tai nạn giao thông đúng không? Năm đó Tố Nhi cũng ở trên chiếc xe nhưng may mắn không mất mạng nhưng đổi lại là không thể đi lại.

Tiểu An lặng người khi nghe quản gia Lục nói.
Lần đầu tiên vào bệnh viện thăm bố, bố đã thú nhận toàn bộ lỗi lầm. Tiểu An khi đó chỉ nghĩ vụ tai nạn đã ςướק đi sinh mạng của bố mẹ Hạo Thiên, thật không ngờ lại liên lụy đến cả Tố Nhi. Chẳng trách sao Hạo Thiên lại hận bố con cô như vậy. Trong một đêm mất đi bố mẹ và người yêu thì không thể đi lại.
Nghiệp này giữa họ trả sao cho hết?
Tiểu An đưa mắt nhìn về phía Hạo Thiên, bên tai luôn vang vọng những lời quản gia Lục nói khi nãy.
Có những sự thật đôi khi không như chúng ta thấy!
Đột nhiên, từ bên trong nhà bếp vang lên tiếng Hạo Thiên.
– Chú Lục!
Nghe tiếng anh, quản gia Lục lập tức đi vào bên trong.
– Cậu chủ gọi tôi?
– Lần sau ông đừng bỏ cà rốt vào canh, Tố Nhi bị dị ứng với cà rốt.

– Tôi hiểu rồi. Lần sau tôi sẽ chú ý.
Hạo Thiên gật đầu đáp lại.
Ánh mắt của anh nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác nhưng rồi trong đáy mắt hiện lên bóng hình quen thuộc khiến anh dừng lại.
Tiểu An đứng bên ngoài và đang nhìn thẳng về phía Hạo Thiên. Anh không biết chính xác cảm xúc lúc này là gì nhưng khi đối diện với cô, anh lại thấy lạ lẫm.
– Thiên!
Tố Nhi nhẹ nhàng gọi tên rồi kéo vạt áo khiến Hạo Thiên giật mình. Thu lại ánh mắt lỡ đễnh, anh quay sang phía cô ta hỏi.
– Có chuyện gì sao?
– Câu này em hỏi anh mới đúng. Anh mau ăn đi đồ ăn nguội hết rồi.
– Ừ, anh ăn đây.
Hạo Thiên nâng đũa tiếp tục dùng bữa.

Tiểu An đứng từ phía xa nhìn hai người mà lòng có chút ghen tị. Từ khi cưới nhau, Hạo Thiên thậm chí còn chẳng biết cô thích gì hay không thích gì. Thế mà đối với Tố Nhi lại biết rõ như vậy.
Tiêu An mỉm cười đầy chua xót. Đúng là cô không thể so sánh với Tố Nhi.
Bữa tối nhanh chóng kết thúc. Tiểu An phụ quản gia Lục dọn dẹp lại sau đó mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Bước chân vào căn phòng mới, Tiểu An cảm thấy có chút lạ lẫm nhưng cô nghĩ nếu lâu dần sẽ thành thói quen. Tiểu An hít một hơi thật sâu rồi lấy tạm một bộ quần áo vào bên trong thay đồ.
Từ bên trong căn phòng nhỏ vang lên tiếng nước xối xả cùng với làn sương nóng bay khắp nơi. Bên ngoài mùi làn khói trắng xoá của *** lan toả khắp phòng. Tất cả đều chìm vào tĩnh lặng rồi tạo nên một không gian kỳ ảo.
Khoảng 30 phút sau.
Tiểu An từ phòng bước ra, trên người mặc một chiếc váy ngủ màu trắng trông rất nhẹ nhàng. Mái tóc ướt được vắt sang một bên đang được lau khô bởi chiếc khăn tắm.
– Xong rồi sao?
Một giọng nói bất ngờ vang lên khiến Tiểu An giật mình. Cô đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện Hạo Thiên đã xuất hiện ở trong phòng từ khi nào. Điếu *** đang hút dở cũng đã được dập tắt trên gạt tàn. Ánh mắt lạnh lẽo của anh không rời khỏi cô dù chi một lúc. Như một thói quen đã hình thành từ trước, Tiểu An đưa tay lên ôm lấy người mình. Cô biết mục đích anh có mặt ở đây nhưng lại không nghĩ anh lại tìm đến cô sớm như vậy.
Hạo Thiên đứng dậy tiến về phía cô, Tiểu An vô thức lùi dần về sau. Đôi chân nhỏ cứ như vậy mà lùi dần cho đến khi chạm lưng vào bức tường lạnh. Lần này Hạo Thiên nhanh chóng để tay phía sau tường đỡ đầu Tiểu An tránh để cô ᴆụng tường.

Đối diện với Hạo Thiên, Tiểu An không dám nhìn thẳng. Năm lần bảy lượt cô đều tim cách lảng tránh. Đến khi Hạo Thiên chuẩn bị lên tiếng thì Tiểu An đột ngột cắt ngang.
– Cậu chủ, cậu…
– Tố Nhi không có ở đây, em gọi như bình thường là được.
Tiểu An ngẩng đầu lên nhìn Hạo Thiên rồi khẽ gật đầu đáp lại.
Anh đưa tay lau những giọt nước từ mái tóc còn đọng lại trên má cô rồi hôn nhẹ lên trán.
– Lại đây, tôi bôi thuốc cho em.
Tiểu An ngẩn ngơ không hiểu thái độ hiện tại của Hạo Thiên là thế nào. Mới sáng nay anh còn tức giận khi cô nhắc đến Tố Nhi vậy mà bây giờ lại trở nên dịu dàng, ân cần.
Hạo Thiên để Tiểu An ngồi xuống giường còn bản thân thì đi lấy hộp y tế. Tiến lại kế bên cô, anh cân thận lấy bông băng và thuốc. Mọi hành động đều vô cùng tỉ mỉ.
– Cởi váy ra!
– Dạ?

– Cái váy ra thì mới bôi thuốc được chứ.
– Nhưng…
Tiểu An ngập ngừng mãi không dám làm theo lời anh. Cô thắc mắc tại sao bôi thuốc lại phải ϲởí áօ trong khi vết thương nằm ở lòng bàn tay.
Nhận ra sự chần chừ ở Tiểu An, Hạo Thiên tiến tới tự thân vận động. Anh trực tiếp kéo khoá váy sau lưng Tiểu An xuống, khiến phần bên trên cơ thể lộ ra bên ngoài. Tiểu An vội lấy tay che lại, đồng thời cơn đau từ bắp tay truyền đến khiến cô chau mày.
Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn vết bầm tím trên bắp tay phải của Tiểu An. Anh cẩn thận xem qua một lượt rồi mới bắt đầu bôi thuốc. Đây là hậu quả của cú đẩy ngã mà Hạo Thiên gây ra sáng nay, anh không ngờ lực đẩy lại mạnh đến vậy khiến nó bầm lên một khoảng rất lớn.
Tiểu An ngây ngốc nhìn Hạo Thiên bôi thuốc lên chỗ bầm tím. Lúc nãy đi tắm cô mới phát hiện ra vết thương đã chuyển sang bầm tím, còn sáng nay kiểm tra nó chỉ hơi ửng đỏ. Ngay cả bản thân cô cũng không biết vết thương lại nặng như vậy.
Nhưng điều khiến cô chú tâm hơn cả chính là những hành động của Hạo Thiên hiên tại. So với những gì xảy ra sáng nay, anh bây giờ dịu dàng với cô nhiều hơn. Không còn thái độ cọc cằn, cũng không còn cáu gắt chỉ có một Cố Hạo Thiên đang lặng lẽ chăm sóc Phương Tiểu An.
– Tôi xin lỗi!
– Dạ?
Tiểu An như không tin vào những gì bản thân nghe thấy. Thậm chí cô cứ nghĩ tai cô đang có vấn đề.
Hạo Thiên đang xin lỗi cô sao?
– A… đau…
Tiếng kêu của Tiểu An khiến Hạo Thiên ngừng lại. Anh lập tức điều chỉnh lực ở tay để tránh làm cô đau.
– Đau lắm hả? Để tôi nhẹ tay. Tôi xin lỗi, tôi không nghĩ cái đẩy tay đó lại khiến em bị bầm tím nặng như vậy.
– Anh sao vậy? Không còn ghét em nữa hả?
Dù đã cố nhưng Tiểu An vẫn luôn đặt ra những câu hỏi, những thắc mắc cho sự thay đổi của Hạo Thiên. Cô muốn biết lý do vì sao anh lại đối tốt với cô. Hơn nữa, trong lòng Tiểu An vẫn len lỏi một nỗi sợ vô hình vì mọi lần sau khi Hạo Thiên hành xử tốt thì tiếp theo đó là cơn ác mộng kinh hoàng với cô.
Hạo Thiên không trả lời thắc mắc của Tiểu An mà chỉ tập trung vào phần việc đang làm. Anh bôi thuốc trên xong thì tiếp tục thay băng cho vết thương trong lòng bàn tay mặc cho Tiểu An vẫn luôn mong chờ câu trả lời từ anh.
Băng xong, Hạo Thiên đứng dậy cất hộp y tế về vị trí cũ. Anh tiến đến ngồi xuống kế bên cô, hắng giọng nói.
– Qua đây tôi lau tóc cho em.
– Nhưng mà anh phải nói lý do đi chứ.
– Qua đây nào.
Tiểu An không nói thêm, ngoan ngoãn ngồi vào lòng Hạo Thiên để anh lau khô tóc. Mỗi lần cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay anh truyền đến cô đều cảm thấy rùng mình. Tiểu An nắm chặt lấy váy cố gắng không để mất bình tĩnh bởi bây giờ cô đang rất sợ.
Lỡ đâu đây là một trong kế hoạch của Hạo Thiên? Anh cố tình tỏ ra dịu dàng như vậy rồi lại đem đến cho cô những điều kinh hoàng thì thế nào?
Cố nhớ lại những chuyện đã xảy ra, Tiểu An tự kiểm điểm bản thân xem đã làm chuyện gì có lỗi với anh. Suốt ngày nay, cô chỉ quanh quẩn trong phòng và dưới bếp nếu có chuyện lớn thì có lẽ là vụ Tố Nhi bị ngã. Lúc ấy Hạo Thiên đã rất tức giận còn cho rằng Tiểu An cố tình khiến Tố Nhi ngã. Phải chăng anh đang muốn phạt cô vì chuyện này?
Những suy nghĩ viển vông ấy cứ xuất hiện liên tục trong tâm trí Tiểu An khiến cô không yên tâm. Một nỗi sợ vô hình đang dần chiếm lấy suy nghĩ cô.
– Hạo Thiên…
Không biết vì lý do nào mà Tiểu An lại đột ngột gọi tên anh. Rõ ràng trong lòng đang rất sợ nhưng vẫn không thể ngăn nổi tâm trí.
– Không phải anh ghét em lắm hả? Sao bỗng nhiên lại hành xử như vậy?
– Tôi từng nói ghét em sao?
Tiểu An đứng hình trong giây lát trước câu hỏi từ Hạo Thiên. Cô im lặng nghĩ về những chuyện đã qua rồi lắc đầu.
– Anh chưa từng nói. Nhưng hành động và thái độ của anh khiến em không thể yên tâm. Mới sáng nay anh còn nặng lời rồi cư xử thô lỗ, một mực buộc tội em dù em không phải người sai. Còn anh của bây giờ là một con người hoàn toàn khác. Anh quan tâm lại còn chăm sóc cho em nữa.
Ngay sau khi Tiểu An dứt câu cũng là lúc bầu không khí trở nên tĩnh lặng. Hạo Thiên không hề có phản ứng, hơi thở ấm nóng của anh phà lên làn da mềm của cô. Tiểu An còn cảm nhận được từng nhịp đập đều đặn của Hạo Thiên.
Sự im lặng của anh đáng sợ đến nỗi cô còn tưởng những lời bản thân nói khi nãy vô tình khiến anh không vui. Bởi nếu Hạo Thiên không hài lòng, người chịu thiệt thòi chính là bố con cô.
Tiểu An vừa định quay người về sau liền bị hành động của Hạo Thiên làm cho ngừng lại. Anh vòng tay qua eo ôm chặt lấy cô từ phía sau rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ vai gầy.
– Tôi không biết vì sao bản thân lại hành động như vậy. Ngay cả cảm xúc của mình, tôi cũng không tài nào hiểu nổi. Có phải em đang cảm thấy tôi rất kỳ lạ không?
Tiểu An lắc đầu.
– Chuyện trong quá khứ bố em gây ra với bố mẹ anh và Tố Nhi, em đều biết hết rồi. Em cũng hiểu lý do khiến anh đối xử với bố con em như vậy. Chỉ là thái độ lúc sáng và bây giờ của anh khiến em khó hiểu. Không phải anh yêu Tố Nhi lắm sao? Việc anh có mặt ở đây, chăm sóc em thế này là điều không cần thiết đâu. Chẳng phải vì không muốn Tố Nhi biết chúng ta là vợ chồng, đã từng ngủ chung nên anh mới nói dối, mới bắt em xuống đây sao? Hạo Thiên, anh nên về phòng đi để Tố Nhi thấy sẽ không hay đâu.
Tiểu An biết bản thân đang nói gì và làm gì. Dù không biết rõ lý do khiến Hạo Thiên thay đổi như bây giờ nhưng
nhìn cách Hạo Thiên đối xử với Tố Nhi, cô hiểu người anh yêu là cô ấy không phải cô. Cũng chỉ vì sai lầm của bố cô nên ba người mới rơi vào hoà cảnh như bây giờ. Tình cảm cô dành cho anh từ lâu đã không mong cầu được đáp lại.
Cánh tay Hạo Thiên vẫn không buông lơi thậm chí còn ôm chặt lấy Tiểu An. Anh gục đầu vào vai cô từ phía sau thì thầm.
– Tôi muốn sống cùng em!

IZTruyen.Com, 28/04/2023 09:52:58

Lượt xem: 1015

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện