Chuyên mục: Ngôn Tình Trung Quốc
Tác giả: Chu Tuyết Nhi
Truyện chưa có lượt đánh giá nào.BTV: IZTruyen.Com
Nguồn: truyenfull
Tình trạng: Full
0 Đề cử
Trời xanh tươi đẹp
Tan ca trở về nhà, một mình tôi nằm dài trên chiếc ghế sofa nghe lại bản nhạc “Cánh chim tình yêu”, nghe đi rồi nghe lại. Tình yêu của tôi đã như cánh chim vỗ cánh bay đi. Bay thật nhanh, thật nhanh.
Hôm qua, trong đầu tôi bất chợt xuất hiện một ý nghĩ - một mình phiêu du. Một người đàn bà đã mất tình yêu, mà vẫn còn ôm ấp mãi bóng hình xưa, chẳng khác chi ôm vào mình nỗi cô đơn, khổ sở cô độc! Chi bằng hãy một mình lãng du theo gió để con tim thanh thản tuyệt vời!
Tôi và người chồng cũ Hà Quốc An là bạn học hồi phổ thông. Hai đứa chúng tôi lại cùng thi đậu vào một trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, Quốc An được giữ lại trường làm nghiên cứu sinh. Tôi lại không có được may mắn như vậy. Tốt nghiệp xong tôi được phân ngay về Long Tây, tỉnh Cam Túc. Lúc ấy, hai đứa chúng tôi đã yêu nhau say đắm được hơn hai năm. Để khỏi phải mỗi đứa một phương, nhớ nhung xa cách, tôi can đảm quyết định không đi nhận nhiệm sở, ở lại tìm việc làm để động viên anh, chờ anh học xong. Tôi nhanh chóng tìm được việc làm tại một công ty. Nửa năm sau tôi được lên làm giám đốc của bộ phận quan hệ công chúng, lương tăng từ mức khởi điểm 1500 lên đến 2000 tệ. Tôi thuê một căn phòng cũ ở gần nơi Quốc An đang theo học và chung sống với anh.
Đến năm 1997, Quốc An tốt nghiệp nghiên cứu sinh và được giữ lại trường giảng dạy. Chúng tôi chính thức bước vào “thánh đường hôn nhân”. Quốc An học về khai thác phần mềm vi tính. Một thành tựu nghiên cứu của anh được hưởng độc quyền quốc gia và nhanh chóng được ký kết với nhà sản xuất. Nhờ thế anh có được khoản thu nhập gần một triệu nhân dân tệ
Chúng tôi mua được một căn nhà mới và cùng vun đắp cho tổ ấm tình yêu. Thế rồi cách đây hai năm, Quốc An đem lòng yêu một người con gái khác, khi biết được, lòng tôi chất ngất nỗi đau. Không ngờ mình vất vả khổ sở vì anh như vậy, thế mà cuối cùng anh lại thay lòng đổi dạ. Khi ấy bụng tôi đang mang bé Gia Gia. Nếu như lúc này, tôi nghe theo lý trí, chia tay với Quốc An, thì bây giờ tôi có thể đã thoải mái một mình. Nhưng lúc ấy tôi lại nghĩ khác. Điều đầu tiên mà tôi nghĩ tới là phải níu giữ cuộc hôn nhân này, bảo vệ tổ ấm của mình. Đời người ngắn ngủi, tôi đã từng khổ sở bấy nhiêu năm trời vì tình yêu, sao lại có thể giũ bỏ dễ dàng như thế. Rất nhiều người phụ nữ có hoàn cảnh như tôi, hẳn cũng sẽ đau khổ, tủi hờn mà lựa chọn như tôi. Lúc ấy tôi nghĩ, đứa con sẽ làm thay đổi tất cả, như người ta vẫn thường nói con cái chính là mối dây ràng buộc hôn nhân. Tôi cứ nhất quyết tin rằng con cái sẽ mang tình yêu của anh về lại với tôi. Thế nhưng anh lại chẳng mảy may động lòng, rất nhiều lần anh yêu cầu tôi giải quyết cái thai trong bụng, nhưng tôi đã không thể làm thế.
Tôi bụng mang dạ chửa, ngày càng nặng nề, tìm đến nhà cha mẹ Quốc An, rồi đến lãnh đạo công ty, ai cũng khuyên can anh, nhưng anh đều bỏ ngoài tai hết. Đến lúc ấy, tôi mới thấy mọi thứ quanh mình hoàn toàn xám xịt, mới ý thức được là đứa con trong bụng mình đây sinh ra sẽ không có cha. Tôi cảm thấy cuộc sống trở nên vô nghĩa, con sinh ra mà không có cha, chi bằng bây giờ bỏ quách cho xong. Tôi đã thu hết can đảm đến bệnh viện nạo thai. Bác sĩ bảo đứa bé sắp đến ngày sinh, hơn nữa giữ được cái thai mấy tháng trời nay cũng đâu phải dễ. Tôi khóc lóc và kể với bác sĩ tình cảnh tồi tệ của tôi. Bác sĩ lại bảo, như vậy bệnh viện lại càng không thể thuận theo yêu cầu của tôi, mà cho dù có muốn giải quyết đi nữa thì cũng cần phải có được chữ ký của người cha....
Không gì đau khổ hơn khi nhớ lại những chuyện ấy. Thế nhưng từng ấy thời gian trôi qua mà chuyện cũ vẫn cứ giày vò tôi. Cho đến tận bây giờ, tôi cũng không thể phủ nhận là tôi vẫn còn yêu tha thiết cái người đàn ông mà tôi đã từng hiến dâng hết tuổi thanh xuân và tình yêu của mình.
Thứ hai, ngày 26 tháng 3
Nửa đêm
Lúc này đã nửa đêm, xuống mạng, tôi bỗng thấy căn phòng trở nên vắng lặng đến đáng sợ. Tôi bật máy nghe bản nhạc Yêu hay không yêu em của dàn nhạc Không giờ. Đây là bài hát mà tôi và Quốc An yêu thích nhất, chúng tôi thường ngồi ôm nhau trên bộ sofa êm ái, mở nhạc to hết cỡ, rồi bay bổng theo điệu nhạc, anh đã nhẹ nhàng hôn tôi, tràn đầy hưng phấn… Thế mà đêm nay, những hình ảnh, cảm xúc từng làm tôi say đắm ấy chỉ còn là những hồi ức xa xăm...
Điều làm tôi lo lắng nhất bây giờ chính là bé Gia Gia xinh đẹp và tội nghiệp của tôi. Bây giờ con bé ở với bà nội, được bà nội trông coi, nhưng tôi vẫn không yên tâm. Nỗi nhớ thương con vẫn làm tôi day dứt trong những cơn ác mộng vào lúc đêm khuya. Giờ đây tôi thực sự cảm thấy hối hận, hồi ấy, sao tôi lại ngu ngốc cho rằng con cái có thể mang tình yêu của Quốc An về lại với tôi chứ? Nếu con bé phải chịu nhiều đau khổ, mất mát, là cũng bởi vì cái tính ngu ngốc của tôi. Nhớ lại hồi đó, có lúc, vì không thể bỏ cái thai nên tôi đã quyết định quyên sinh cùng con. Tôi cắt cổ tay tự vẫn, nhưng khi nhìn những dòng máu đỏ tươi tuôn xối xả, trong đầu tôi bỗng xuất hiện ý nghĩ không thể nào kết thúc đời mình như vậy được, nên tôi đã gắng gượng gọi điện thoại sang nhà hàng xóm cầu cứu.
Khi tôi nằm viện, Quốc An cũng có đến thăm tôi. Thấy cảnh tôi vì anh mà tự tử, có lẽ cảm động, nên anh đã quay về với tôi. Thực lòng mà nói, tôi không còn tìm lại được cảm giác ấm áp trong lòng. Nhưng có anh ở nhà, tự nhiên tôi lại thấy vui sướng, hạnh phúc. Tôi biết mình vẫn còn rất yêu anh, cũng bởi vì yêu anh tha thiết nên tôi đã tha thứ và quên hết mọi lỗi lầm của anh.
Sau đó, nàng công chúa đáng yêu của chúng tôi ra đời. Con bé chào đời mang lại niềm hạnh phúc cho cuộc hôn nhân từng suýt đổ vỡ của chúng tôi. Đôi lúc, tôi còn thầm vui sướng vì mình đã sáng suốt không bỏ đứa con này đi. Nếu không, e rằng sẽ chẳng bao giờ có thể níu kéo lại được Quốc An. Nhưng hạnh phúc chỉ kéo dài thêm được vài tháng. Bỗng một hôm, Quốc An nói, “Tuyết Nhi, mình ly hôn đi!” Tôi thực sự choáng váng, chẳng phải chúng tôi đang sống rất vui vẻ đó sao? Tại sao lại phải ly hôn?
Quốc An cúi đầu nói, “Cô ấy về rồi”. Khi ấy, tôi hiểu ngay “cô ấy” là ai. Hóa ra, cô bồ của anh đã từ Mỹ về. Hóa ra, hơn nửa năm nay, Quốc An sống với tôi chính là để lấp đi khoảng trống “cô ấy” đi Mỹ. Lại một lần nữa, tôi bị anh ta lừa dối.
Anh ta giải thích, “Không phải vậy, anh muốn chờ cô ấy đi rồi dứt khoát luôn với cô ấy. Những ngày tháng qua, anh về nhà là thật lòng muốn sống vui vẻ trọn đời với em, nhưng có quá nhiều chuyện anh không thể tự mình quyết định được”. Khi ấy, tôi còn tâm trạng đâu mà nghe những lời phân trần ấy của anh ta. Tôi những tưởng anh đã hồi tâm chuyển ý, nhưng nào ngờ tất cả đều là dối trá. Những trắc trở và đau khổ của đời sống vợ chồng đã khiến tôi trở nên mềm yếu. Tôi không thể nào chấp nhận được sự thực này, tôi uống một đống thuốc ngủ, định ૮ɦếƭ quách cho rồi, may mà Quốc An phát hiện kịp thời, đưa đến bệnh viện. Nằm trên giường bệnh, tôi tưởng chừng như thế giới đã đến ngày tận thế. Nhưng tôi thật không cam lòng. Tôi mệt mỏi lê bước đến gõ cửa tìm gặp lãnh đạo công ty anh, tìm cha mẹ anh những mong họ khuyên bảo anh. Nhưng anh vẫn chỉ lạnh lùng nói, “Anh không thể tự mình quyết định được”.
Đây là lý do của Quốc An sao? Chẳng lẽ anh vứt bỏ tôi cũng là vì anh không thể tự mình quyết định được? Anh đã thế thì chúng ta cùng ૮ɦếƭ, kiếp sau chúng ta lại là chồng là vợ của nhau vậy. Tôi liền viện cớ mời anh đến nhà để bàn chuyện ly hôn và bỏ thuốc chuột vào nước uống của chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều bị trúng độc. Thực ra cũng may, bữa đó nhờ nhân viên thu tiền điện nước đến nhà thu tiền, chứ không thì chúng tôi đã đưa nhau về suối vàng mất rồi.
Sau khi thoát khỏi bàn tay thần ૮ɦếƭ, lẽ ra Quốc An phải hồi tâm suy nghĩ lại, nào ngờ anh lại còn mắng chửi tôi, “Nếu có muốn ૮ɦếƭ thì cô hãy ૮ɦếƭ một mình đi, đừng kéo tôi ૮ɦếƭ theo, cô nghĩ làm như vậy thì sẽ thay đổi được tất cả sao? Xem lại cô đi, người như vậy mà cũng gọi là người có ăn có học à? Đàn bà đâu mà dữ dằn, đanh đá không chịu được!” Câu nói này của anh phút chốc làm tôi tỉnh hẳn khỏi cơn mê, tôi liên tục tự hỏi, cuộc hôn nhân này còn đáng để tôi phải đánh đổi cả mình mà níu kéo nữa hay không? Một thằng đàn ông như thế, liệu có đáng để tôi yêu hay không? Tôi bình tĩnh suy nghĩ mãi, và sau cùng quyết định ly hôn.
Nghĩ lại những chặng đường mấy năm vừa qua, quả thật có quá nhiều đau khổ, không sao kể xiết. Đáng lý ra, ngay khi bị Quốc An bỏ, tôi phải dứt khoát chia tay anh ta như lý trí mách bảo, tình yêu đã ૮ɦếƭ, thì khổ sở níu kéo cuộc hôn nhân này làm gì? Người ta thường nói, khi đời sống hôn nhân gặp khủng hoảng, hãy sống bằng lý trí, phải bảo vệ gia đình mình. Tôi chính là người đàn bà ấy, sẵn sàng ૮ɦếƭ để bảo vệ cuộc hôn nhân của mình. Nhưng thực tế không hẳn như thế, giữ được lòng tôn kính của con người còn quan trọng hơn cả tình yêu, hơn cả hôn nhân. Tình yêu có thể ૮ɦếƭ nhưng mà lòng tôn kính thì không thể ૮ɦếƭ được...
Thứ tư, ngày 28 tháng 3
Trời nắng
Đôi khi người ta cũng trở nên lười biếng, như tôi đây chẳng hạn. Ngồi duỗi dài trên ghế sofa nghe tiếng điện thoại reo ở sau lưng mà tôi cũng chẳng buồn đưa tay ra bắt máy. Cũng may Thành là người kiên nhẫn, chuông đổ mấy hồi nữa tôi mới cầm máy lên. Thành là bạn học hồi phổ thông với tôi. Anh gọi điện nói sắp cùng Đạt Minh tổ chức một buổi họp mặt lớp, mong tôi tham gia. Tôi đùa, “Cậu cũng có khả năng đó sao?” Thành cười ha hả, “Cậu vẫn còn xem thường mình như vậy ư, nói cho cậu biết nhé, mình bây giờ không phải là Thành như hồi còn học phổ thông đâu nhé, cậu hãy đợi đấy”. Thành còn bảo sắp tới nếu tôi có thời gian rảnh thì mời tôi tham gia vào ban tổ chức họp mặt lớp. Tôi đồng ý ngay, ngồi không cũng chán, gặp gỡ bạn bè có khi lại làm cho tinh thần mình thoải mái hơn lên. Sau cùng, tôi và Thành thống nhất là chiều tối hôm sau sẽ gặp nhau tại quán trà ở gần công viên San Hô để cùng nhau thảo luận về vấn đề này.
Gác máy điện thoại, hình ảnh Thành hồi còn đi học hiện ra trước mắt tôi. Thuở Thành rất nghèo, nhà có năm anh chị em, cả nhà sống dựa vào đồng lương ít ỏi hàng tháng của người cha làm công nhân. Kí ức của tôi còn in đậm hình ảnh Thành, chỉ toàn mặc quần áo cũ, hơn nữa, còn vá chằng vá đụp. Thành không cao, người xương xương, học rất chăm nhưng thi lại chẳng bao giờ được điểm cao. Gia đình tôi khi ấy lại khá giả, ba mẹ đều là giáo viên, tôi là con một. Điều kiện gia đình như thế nên lúc nào tôi cũng tự hào. Ba mẹ tôi chỉ có mình tôi là con cưng nên luôn cho tôi ăn ngon mặc đẹp, lại là giáo viên trong trường, vì thế mà các thầy cô giáo trong trường ai ai cũng rất tốt với tôi, thường xuyên quan tâm chăm sóc. Tôi giống như một nàng công chúa kiêu sa trong mắt bạn bè cùng lớp. Thành ngồi chung bàn với tôi, ít nói và luôn nhường nhịn tôi. Tôi bảo làm cái gì Thành cũng cố gắng làm, nhất là việc dọn dẹp vệ sinh trường lớp. Tôi cũng không để Thành làm không công, hũ mực của tôi chủ yếu để tôi và cậu ấy dùng chung, coi như tôi đền công. Nhưng sau đó, xảy ra một chuyện làm tổn thương đến lòng tự trọng của Thành. Năm học lớp 11, một hôm, tôi thấy trong cuốn sách ngữ văn của mình có kẹp một lá thư Thành viết, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, đại ý là Thành rất thích tôi, hy vọng là chúng tôi có thể trở thành bạn bè hơn mức bình thường một chút. Tôi hiểu ý Thành. Nhưng khi ấy tôi lại vô tư đem bức thư đó lên mách thầy giáo. Biết được chuyện này, ngay chiều hôm ấy, Thành không dám bén mảng tới lớp, sau đó nghỉ học luôn. Thành không đi học nữa, tôi lại thấy trống vắng, và ngày càng buồn bã. Cuối cùng một hôm tôi cố gắng thu hết can đảm đi đến nhà Thành hỏi thăm thì mới hay Thành đã chuyển sang trường khác. Thì ra, tối hôm đó, thầy giáo chủ nhiệm lớp đã đưa bức thư đó cho ba tôi, ba tôi cầm bức thư đó đến tìm ba mẹ Thành. Ông chẳng thèm nể nang gì, nói cho cha mẹ Thành một trận. Cha mẹ Thành lại thật thà cho rằng Thành làm thế là bôi tro trát trấu vào mặt cha mẹ mình, là thằng mất dạy, nên không cho Thành học tiếp nữa. Thành khổ sở van nài cha mẹ mình chuyển trường để học hết bậc phổ thông. Sau cùng, hai ông bà quyết định chuyển Thành sang một trường phổ thông khác ở ngoại ô. Thực sự bất mãn với cách cư xử của ba mẹ mình, về đến nhà tôi đã phê phán ba mẹ rất gay gắt, tôi cho rằng xử sự như vậy là rất quá đáng, nhưng ba mẹ tôi vẫn không thấy là họ đã sai.
Ủng hộ BTV
Đề Cử
Bạn đọc đánh giá!
Tủ truyện