Nhược Thủy Cửu Khanh
Tác giả
Lượt đọc:
Hơn nữa làn gió nhẹ lướt qua mấy lọn tóc, càng làm nổi bật lên ý cười trong đôi mắt phượng làm nó bay lên cùng tóc mai, làm những nữ sinh đi qua xì xào bàn tán thỉnh thoảng còn ngoái đầu lại nhìn. Cái kẻ gây họa nào đó còn cười ấm áp nhẹ nhàng như làn gió, đúng lúc lộ ra hai lúm đồng tiền, vừa dễ thương vừa đáng yêu, càng dẫn tới những tiếng thét chói tai liên tục của đám nữ sinh.
Có lầm không vậy, ông trời lại có thể biến một nam sinh thành như vậy, OMG!
Lạc Thủy bỗng nhiên tức giận: “Có chuyện gì mà không gọi điện thoại?” Làm gì cứ đứng dưới phòng ngủ của các cô gây tai họa chứ, không biết hiện giờ có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn bọn họ chằm chằm rồi à.
Trái lại Đốn Cảnh Nhiên quá quen với Lạc Thủy như vậy: “Chị hai, tớ đã gọi cậu N cuộc rồi.”
Lạc Thủy vừa ra hiệu kẻ gây họa đi ra ngoài trường, vừa móc di động ra khỏi túi xách. Nhìn đến màn hình, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ của kẻ gây họa: “Được rồi, là tôi không đúng.”