Chương 05

Nô Lệ Tình Yêu

Tống Thị Phương Anh 03/05/2023 11:45:17

Tôi tuổi 17 hồn nhiên và chưa hiểu sự đời,tôi tuổi 17 vẫn luôn nghĩ xã hội và thế giới này đầy màu hồng cho tới khi gặp anh ta…màu hồng của cuộc đời tôi dần ngả thành màu đen…âm u…đau buồn…


Bảo khựng lại khi thấy Thảo nói câu nói đó…anh ta ngồi dậy…
-Nói lại xem ( Ϧóþ mồm Thảo)
Thảo ôm cổ B rồi thổi phù phù…
-Thích cả ăn bánh rán của chú Long đầu ngõ,ăn 乃ún đậu của cô mơ…ơ…đau …sao lại Ϧóþ miệng cháu…
Bảo nghĩ Thảo đang nói linh tinh…anh ta hít một hơi thật sâu trên miệng Thảo…
-Cháu có thấy thích không? ( ý thích quan hệ không)
-Có cháu thích chú…chú …( định nói thích ăn đồ của chú bán bánh rán thì nói ú ớ khiến Bảo hiểu lầm)
Nghe tới câu nói đó Bảo phấn khích,anh ta vội vã ʍúŧ đầu ng của Thảo rồi dùng lưỡi của mình ʍúŧ nhẹ lưỡi của Thảo…Thảo rên nhẹ
Uhm…uhm…
-Đêm nay là cháu say không phải chú…
Bảo Dạng ch*n của Thảo ra rồi đưa ďươñğ √ậț đã ¢ươиg ¢ứиg vì H**g phấn vào trong â๓ đạ๏ của Thảo…Thảo ưỡn người lên rồi thở mạnh hơn…
Bàn tay Thảo nắm chặt ga giường rồi thở hổn hển trong cơn say…Thảo hôn lên môi Bảo chủ động khiến Bảo thích thú
-Em thích anh ( ý nói với Thành)
-Thật sao
Bảo dập mạnh hơn anh ta chống tay xuống giường,cơ bắp nổi lên mồ hôi của cả hai vã ra bóng nhẫy thân thể của cả hai…
Thảo thì trong cơn say nằm ngoan ngoãn khiến cho Bảo nghĩ rằng Thảo đang thích mình…đôi môi Thảo khẽ run lên vì mệt…Khi Bảo xoay người Thảo lại và quan hệ từ phía sau hai tay Thảo bám vào thành giường …bầu ng tròn rung lên vì va chạm mạnh…mái tóc ngang vai khẽ được bảo vén gọn…anh ta hôn nhẹ lên tai rồi hít thật sâu…
-Thích không Thảo…
-Cháu mệt …( mắt vẫn đờ đẫn)
Bảo dập nhanh hơn anh ta nhắm mắt lại miệng thở mạnh khi vừa xuất ra thoả mãn…Thảo nằm vật ra rồi nhắm mắt luôn sau đó…
-Vì cháu nói mệt nên chú phải ép ra nhanh
Bảo quay ra đã thấy Thảo ngủ ngon lành…anh ta kê tay ôm Thảo…nhìn mồ hôi và đôi môi cô gái nhỏ,anh ta hôn chụt lên môi rồi nhắm mắt cười ôm Thảo trước khi ngủ…
Hôm sau tôi tỉnh dậy,đầu đau như 乃úa bổ…tôi bật dậy thấy không mặc gì…đây là phòng của Bảo mà…tôi nhớ lại chuyện đêm qua…nhớ mỗi đến đoạn Bảo ϲởí áօ rồi mang máng quan hệ…tôi đau hai háng không khép nổi…lần nào quan hệ với anh ta cũng vậy…tôi vội vùng dậy vì đến giờ đi học…cô giúp việc gõ cửa Bạn đang đọc truyện tại , web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari
-Đồ của cháu cậu Bảo cho người đến lấy rồi,cháu cứ ăn sáng rồi thay đồ đi học
-Dạ cháu cám ơn…
Tôi ngại quấn chiếc khăn tắm đi thẳng vào nhà tắm…đồ tắm của anh ta gọn gàng,dầu gội thơm nhẹ…tôi đứng dưới vòi và tưởng tượng…anh ta chắc hay tắm ở đây…chú ấy cao đến ngần này ý nhỉ,chạm vòi sen mất…tôi nghĩ rồi cười nhưng vẫn nhăn mặt đau khi rửa đến chỗ â๓ đạ๏…
Thay đồ xong tôi xuống dưới ăn sáng cô giúp việc cười rất hiền từ
-Ăn nhiều vào cho có sức học
-Vâng cháu cám ơn ạ
-Làm bạn gái cậu Bảo nếu khéo léo thì k sợ thiệt,cậu ấy không có gì ngoài tiền nên cháu cố gắng …
-Cháu còn ít tuổi nên vẫn chưa hài hoà với chú ấy được,cháu và chú Bảo cũng ít khi gặp nhau…
-Cô thấy cậu Bảo rất quan tâm đến cháu,cô nói thật đấy,cậu ấy yêu ai mà chẳng được,cháu phải thấy mình may mắn nhé…
-Cháu…
Tôi ấp úng thì điện thoại tinh tinh “tài khoản *** +50 triệu lương tháng 4…+10 triệu thưởng tháng 4 từ số tk xx9999 Đặng Ngọc Bảo”
Giữa mình và người ấy chỉ là trao đổi,chú ấy trả mình quá cao rồi…trao đổi thì sẽ k bh có chuyện tình cảm yêu đương…
Tôi cắn vội miếng bánh rồi tự nhiên thấy buồn và ra về…
Cánh cổng một chiếc nhà cổ nằm trên con phố đầy hoa bằng lăng rơi ở góc Hà Nội…Bảo lái xe vào ánh mắt đầy vẻ không vui…
Trên bậc cửa nhà một phụ nữ lớn tuổi to béo mặc chiếc váy xuông đứng bồn chồn…thấy xe Bảo đi tới bà cười tươi
-Con về rồi đấy à
Đó chính là mẹ Bảo,bà nở nụ cười k ngừng khi thấy con trai…
-vâng …mẹ sao k vào trong đứng đây làm gì gió máy
-Mẹ chờ con mà…mấy khi chánh án cao quý về nhà ăn cơm
-Cao quý thì mẹ k nên gọi con về mới đúng chứ,quý thì phải bảo tồn
-Cha bố anh…( vỗ vai Bảo) vào ăn cơm đi bố con đang chờ rồi…
Bảo thấy từ trong nhà chị dâu đi ra anh ta đon đả chào
-Em chào chị Phương …
-Ôi chú Bảo,gần ngay nhà mà chẳng bao giờ về là thế nào
-Em thật sự bận ạ
Mẹ Bảo lừ mắt con dâu
-Chị chuẩn bị cơm nước xong chưa
Phương ấp úng ngại
-Con xong rồi mẹ
-Lên gọi chồng chị xuống đi còn gì hay để tôi phải gọi…
Bảo giật tay mẹ ý mẹ nói hơi quá…
-Vâng con đi gọi ạ,à chú Bảo này cái Hạnh cũng đến chơi với chị đấy,chị vừa mời con bé ở lại ăn cơm ( Hạnh là em họ của Phương,người đang được bố mẹ Bảo mai mối cho Bảo)
Mẹ Bảo tỏ vẻ vun đắp
-Thế con mau tiếp con bé cho mẹ,mẹ vào chuẩn bị xong mẹ gọi vào ăn…
-Thôi con vào nói chuyện với bố
-Bố thì thiếu gì lúc để nói chuyện ,đi đi con…đi…( đẩy đẩy)
-Ơ…con…
Hạnh đi từ trong ra vén tóc…một cô gái với vẻ ngoài xinh hiền đôi môi mỏng gương mặt nhỏ nhắn trong chiếc váy màu đen xuông lộ làn da trắng nõn…
-Em chào anh …( cô gái đỏ ửng mặt khi thấy Bảo)
-Uhm …chào em ( vẻ ngại)
Ra vườn ngồi Bảo thấy chú chó anh ta nuôi từ bé chạy tới quấn quýt…Bảo xoa đầu rồi cười tươi “ Nhớ tao không…nhìn mặt nhóc tao lại nhớ đến một người”
Tôi đang ăn cơm thì hắt xì hơi như ai nhắc đến mình…Mẹ tôi thấy tôi ăn ít
-Ăn đi con…hôm qua cậu ấy có làm con sợ không
-Không mẹ ạ ( thật ra k nhớ gì)
-Vậy là tốt rồi,mẹ tính cuối tháng này bốc mộ cho bố con
-Sao k để cuối năm ạ
-Mẹ xem ngày rồi dc ngày con ạ
-Vâng thế là tốt rồi…bố cũng chờ mẹ con mình lâu quá rồi…
Hạnh cũng lại gần xoa đầu chú chó nhỏ
-Nhớ ngày nhỏ em tới nhà anh cũng có một con chó sau đó nó ૮ɦếƭ mẹ anh nói anh rất buồn,sau này có con tony này sao anh k mang nó tới chỗ anh
-Anh bận quá sợ k chăm sóc được,có một mình nó cũng sẽ buồn,ở nhà anh nuôi mấy con nó bầu bạn sẽ thích hơn…
-Vậy anh cũng có một mình mà,anh có buồn không?
-Anh không,anh quen một mình rồi
-Cũng 36 tuổi rồi mà,anh cũng nên sớm lập gia đình thôi
-Vậy Hạnh lấy anh nhé ( Bảo cười )
Đúng lúc mẹ Bảo gọi
-Vào ăn cơm đi con
-Vâng,vào ăn thôi em
Hạnh đứng lặng yên nhìn bóng lưng của Bảo…Bảo lời nói trêu vô tình đã làm cô gái mới tốt nghiệp đại học rung động…
Tôi đi mua tào phớ cho mẹ và bà…đi ngang qua khu nhà Bảo tôi phân vân rồi đi vào cổng,bảo vệ thấy tôi liền cho vào không cấm như mọi lần,chắc do Bảo dặn…cô giúp việc đi ra khi tôi ấn chuông
-Ô Thảo đó à
-Dạ vâng cô…cháu có mua hai cốc tào phớ cháu gửi cô một cốc ăn cho mát ạ,còn một cốc cô gửi cho chú Bảo hộ cháu
-Cậu Bảo chưa về ,khi nào về cô đưa,cám ơn cháu nhiều nhé ,cháu vào uống nước đã
-Dạ thôi cháu phải mang về cho mẹ cháu nữa…
-Vậy đạp xe cẩn thận nhé
-Dạ …cháu chào cô…
Trong bữa ăn nhà Bảo mẹ Bảo luôn nhắc đến việc con cái trước mặt anh trai bảo và chị dâu
-Đàn bà sinh con đẻ cái là bình thường vậy mà đứa lớn 8 tuổi rồi mà mãi chưa đẻ được ngta cứ nói tôi vô phúc…
Bố Bảo lừ mắt
-Bà để yên cho chúng nó ăn
Phương cúi đầu buồn…anh trai Bảo là Bình đập đôi đũa xuống bát
-Mẹ nói k chán à,con chỉ cần 1 đứa cần gì nhiều
-Nhà này neo người ,nó mới đẻ dc 1 đứa con gái,con là trưởng trách nhiệm lớn hơn đấy
-Còn thằng Bảo cơ mà mẹ ,nó cũng sẽ lấy vợ biết đâu đẻ cho mẹ mấy đứa cháu trai
Bảo cắn miếng chả rồi lầm bầm “ sao lại lôi em vào”…
Bố Bảo nói gằn giọng “ Nhà có khách mà bà cứ như trò đùa”
-Tôi k nhin k chờ được nữa,Bảo…mẹ chỉ còn mong vào con đấy,cứ con bé nào chửa trước mẹ mới cho cưới,chứ lấy về lại có vấn đề thì làm sao…
Bảo cười xua tay
-Con k lấy vợ đâu
Mẹ Bảo đánh bốp vào đầu con trai
-Mày 36 rồi đấy đúng là sinh hai thằng con k thằng nào làm vừa ý…
Hạnh vội vã xua xua
-Cháu nghĩ con cái là ý trời,Bác cứ để chị Phương được thoải mái tư tưởng trước ạ
Bố Bảo vẻ hài lòng trước lời nói của Hạnh…
-Đúng đấy k nên gượng ép,Bảo mà lấy cháu là nhà Bác cũng chỉ mong cháu sinh con cháu khoẻ mạnh cho nhà Bác..bác k mong gì hơn…
-Cái đó cháu…( ngại nhìn Bảo)
Bình nhìn rõ em trai không quan tâm…sau bữa ăn Bình Và Bảo ra ngoài hút thuốc
-Mày ra ngoài ở lại hay,anh ở nhà vs mẹ đau đầu thật sự
-Em k thích gò bó
-Mà cũng đến lúc lấy vợ đi còn gì,Hạnh có vẻ ưng mày đấy,con bé trẻ tuổi mới có 22 lại gia thế hợp ý nhà mình
-Điên,em thích trẻ hơn…
-Còn đòi gái bao nhiêu nữa,gái 17 chắc
Bảo cười vỗ vai anh trai
-Trâu già gặm cỏ non vẫn thích mà
-Đừng nói vs anh mày có cô người yêu nhí 17 nhé
-Chưa,yêu đương gì,vui vẻ gọi đến chơi dạo thôi
-bố ngày mai lên bộ trưởng bộ công an rồi ,anh thấy mệt mỏi khi nhiều người chúc mừng…
-Con trai cả phải chịu áp lực vậy…thôi em về đây
-Ơ k vào chào mẹ à
-Thôi đau đầu lắm,em về đây
Hạnh bê hoa quả ra thấy Bảo đã ra về,gương mặt Hạnh đầy vẻ tiếc nuối…
Bảo về đến nhà thì cô giúp việc đưa cốc tào phớ
-Cô Thảo vừa tới ạ
Bảo ngó xung quanh
-Sao k thấy
-Cô ấy mang cái này đến …
Bảo nhìn cốc tào phớ rồi cười nhẹ…bê lên phòng ngồi ở bàn làm việc Bảo thấy tin nhắn hiện lên “ Cám ơn chú vì tiền thưởng tháng 4,chúc chú ngon miệng,cháu mua cả trân châu đấy ăn dẻo dẻo ngon lắm”
Bảo bật cười khi thấy tin nhắn đầy trẻ con của Thảo,anh ta tắt máy rồi bật máy tinh làm việc và ăn cốc tào phớ,vừa ăn vừa cười nhẹ…
Tôi đang đi cùng Lan và Chi thì gặp Thành cũng đi ăn cùng bạn…Thành hẹn tôi ra nói chuyện…
-Anh thấy giữa chúng ta có gì đó quá hời hợt
-Em xin lỗi nhưng em thấy mình k thích hợp để làm bạn gái anh
-Vậy cho anh một lý do…
-Em thấy em k hợp chỉ vậy thôi …
-Nhìn vào mắt anh đi…
Thành thấy Thảo sợ phát khóc
-Em k xứng đâu ạ,em cũng thích anh Thành nhưng mà k thể đến được đâu ạ
Thành ôm chầm lấy Thảo
-Chỉ cần em nói em thích anh như vậy là đủ rồi,anh không cần gì hơn…anh cũng thích Thảo rất nhiều,làm bạn gái anh nhé…
-Em sợ k dám đâu…
-Có anh ở đây rồi anh sẽ ở bên em,anh sẽ đến xin phép mẹ em đàng hoàng…
-Anh đừng…
-Nếu em k cho anh lý do anh sẽ đến xin phép và nói chuyện vs mẹ em,nghe bạn em nói mẹ em quản rất chặt và đó là lý do đúng k
-K phải đâu ạ
-Vậy thì tại sao,anh sẽ đến xin phép anh đàng hoàng mà
-Đừng anh,vậy chúng ta cứ bí mật hẹn hò đi ạ,đừng nói cho mẹ em…
-Vậy tối mai anh mời Thảo đi xem phim nhé…
-Vâng…
Tôi không biết cảm xúc nhất thời của mình sẽ là một hệ luỵ về sau…
Cả đêm tôi về suy nghĩ cứ lo sợ,lo sợ chú ấy sẽ biết nhưng người đó nói ai làm việc của người đó ,cuộc sống vẫn bình thường chắc có lẽ sẽ không sao đâu nhỉ…lại 1 tháng nữa trôi qua rồi hình như chú ấy chỉ gặp mình một tháng một lần…
Hôm sau Thành đón tôi đi xem phim,tôi nói dối mẹ đi xem với bạn…đến rạp phim Thành nắm tay tôi rất chặt…tôi như đang lạc vào giấc mơ khi được nắm tay người mình yêu…cùng xem phim,cùng cười…
Trên đường về Thành cầm tay tôi ôm vào eo anh ấy
-Chúng ta đang yêu mà đúng không
Tôi vẫn ngại rụt tay lại…
Xe của Bảo đỗ ở sân khu tập thể nhà Thảo…anh ta bỏ chiếc kính cận ra xoa trán khi vừa đọc xong một vụ án…Lái xe thấy Thảo đến anh ta nhìn thấy Thành đang giữ tay Thảo ôm eo…
-Hình như cô Thảo đó vs chàng trai kia
-Ai
Bảo mở cửa kính xe thấy Thành đang xoa trán Thảo rồi hai người trò chuyện cười tươi khi thấy Thảo cười …Bảo chợt nhận ra chàng trai đó mấy lần đều gặp đèo Thảo…khi Thành hôn lên trán Thảo …Thảo lùi lại rồi ngại nói vẻ ấp úng
-Anh Thành về nhé em về đây ,muộn rồi…
Nghe tên Thành …
Bảo chợt nhớ ra đêm lần trước Thảo cũng gọi tên Thành…Thành không phải anh họ…Bảo vẻ mặt tức tối khi phát hiện Thảo nói dối mình…Anh ta vò nát tờ giấy trên tay rồi tức tối
-Đi về đi…
Sau ngày đầu tiên hẹn hò tôi chợt thấy cảm xúc của mình đã khác,mình cảm giác k còn thích Thành nhiều như trước,k mong tin nhắn từ Thành mà mong tin nhắn của người chú ấy nhiều hơn…mình điên rồi chăng…
Bảo về nhà ngồi uống rượu một mình nghĩ lại câu nói của Thảo “ Anh ấy là anh họ cháu…em cũng thích anh Thành ạ” …
Bảo ném bụp cốc rượu vào tường “ khốn kiếp mình bị một đứa trẻ ranh xỏ mũi”…
Hôm sau Thành lại đến đón tôi khi tan học…anh đưa tôi đi ăn kem sau đó hai đứa đang đi đường thì trời đổ cơn mưa…trú mưa ở ngay cửa nhà nghỉ…
-Vào đây một lúc đi trời mưa còn lâu
-Không,tạnh bh thôi ạ
-Điên à ,vào đây làm gì đâu,anh cứ dính mưa mà không vào chỗ ấm là anh bị ốm ngay…
-Vậy anh lên đi em chờ ở đây…
-Ai lại để em đứng đây một mình,đi lên ngồi cho ấm
-Thôi em k vào đâu ạ…
Thành kéo tay tôi vào trong
-Cho tôi 1 phòng…
-Em k lên đâu
-anh thề k làm gì em,tanh mưa chúng ta về
Thành cứ kéo tay tôi k dám kêu to sợ người ta chú ý…vào trong phòng tôi giật mạnh tay
-Em về trước,anh ở lại trú mưa …
-Chờ a rồi anh đèo về
Thành ôm chặt tôi…anh ấy định hôn thì tôi gạt
-Em về đây đừng làm vậy,chúng ta chỉ mới quen nhau
-Em thích anh từ lâu rồi đúng k,yêu nhau chúng ta cùng cho nhau tất cả,tâm hồn còn cho nhau được thì thể xác đâu là gì
-em xin lỗi nhưng hình như em thật sự không còn thích anh nữa,em xin lỗi hãy để em suy nghĩ lại
Thành kéo vật tôi ra giường
-Anh k cho em đi đâu,cũng k chờ em suy nghĩ
-Em…em chợt nhận ra khi quen anh cảm xúc k như lần đầu,em mong chờ cuộc gọi từ người khác và người đó k phải anh,em xin lỗi
Tôi đẩy Thành ra rồi chạy ra khỏi nhà nghỉ đó…đi dưới cơn mưa tôi vừa đi nghĩ đến bảo chỉ muốn gặp người đó …mình điên rồi…
Trên bàn của Bảo đầy ảnh Thảo từ trong nhà nghỉ đi ra,cảnh Thành nắm tay Thảo đi vào nhà nghỉ…anh ta cười như mỉa mai…rồi cắn chặt răng…
Lái xe: Cậu ta tên Thành sinh viên năm 2 của trường An Ninh…
Lái xe chợt thấy Bảo hút thuốc nhìn về hướng cầu vồng sau cơn mưa…ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó…
Tôi về nhà thấy mệt,nôn oẹ cả mấy ngày nay…mẹ tôi đứng nhìn
-Có khi nào con có thai k
-k có đâu mẹ,tiêm rồi mà…k có được đâu
-Biết đâu được đấy,cái gì cũng có xác xuất lệch…ở đấy mẹ đi mua que thử
Mẹ đi mua que thử tôi lên 2 vạch…lòng vừa run vừa lo sợ…
-Mẹ ơi phải làm sao đây,sao lại vẫn có được
-Mẹ bảo rồi cái gì cũng có thể lệch k 100% được,con gặp cậu ta nói chuyện xem sao,nếu cậu ta cưới thì quá tốt con ạ
-Cưới ạ…chú ấy cưới con…
-Nếu thật vậy thì mẹ k mong gì hơn con ạ…đi đi…đi nói với cậu ta đi…
Tôi bắt taxi đến nhà Bảo mà k gọi trước…cô giúp việc nói Bảo đang cho mèo ăn…
Tôi cầm chiếc que 2 vạch đến rồi đỏ mặt khi gặp anh ta…Bảo đổi sắc mặt khi thấy tôi
-Tôi đâu có gọi cháu
-Cháu có việc muốn nói với chú
-Quên đấy,chú cũng có việc muốn nói,chúng ta kết thúc ở đây,sau này k cần gặp nhau nữa
-Cháu có thai rồi …phải làm sao đây ạ
Bảo vẻ mặt như kẻ mất hồn
-Có thai,của ai?
-Chú nói thế là ý gì
-Cháu đâu phải cô gái nhỏ ngoan ngoãn hiền lành gì đâu
Tôi tát vào mặt Bảo rồi nước mắt rơi xuống
-Chú k được xúc phạm tôi
Cô giúp việc thấy căng thẳng liền xua xua
Giúp việc: Cơm được rồi cậu Bảo vào ăn cơm đi,Thảo ở lại ăn cơm nhé…
Tôi gạt nước mắt còn Bảo nắm tay tôi kéo đi…lên trên xe anh ta phóng thẳng tới bệnh viện…Bảo tới nơi chị dâu mình làm việc…
Tôi thấy anh ta đưa tới viện
-Chú định làm gì
-Bỏ …cô muốn tôi chịu trách nhiệm còn gì,để tôi chịu đến cùng kẻo lại nói tôi máu lạnh nhẫn tâm
-không,tôi k đồng ý
-Vậy cô muốn trói tôi à,đứa con gái lăng nhăng như cô thì tôi k bh thèm ngó tới một lần nào nữa hiểu không
Tôi đứng khóc tu tu chị dâu anh ta đi ra
-Có chuyện gì vậy
-Bỏ cái thai trong bụng con bé này cho em
-Ôi sao vậy
-Chị làm được không
-Chị k chuyên mảng này nhưng em cần chị sẽ gọi người xuống làm
-Phá thai đi cho em…
Phương thấy Thảo đứng khóc cô ta ái ngại
-Nhưng con bé khóc quá
-Kệ…phá bỏ cho em…
-Vậy vào đây
Bảo kéo tay tôi,tôi cắn tay anh ta mà k được anh ta nhất quyết giữ tay tôi nằm lên bàn,Phương tiêm gì đó vào tay rồi tôi ngất lịm đi…câu nói phá bỏ của anh ta chỉ còn là những âm thanh văng vẳng trong trí não…
Bảo đứng bên ngoài cửa anh ta nắm chặt tay khi nghe tiếng dao kéo bên trong…Phương vỗ vai
-Xong rồi đấy,con bé vẫn trẻ quá …thuốc ở đây nhớ dặn nó uống đầy đủ…thai được khoảng 5 tuần…
-Giữ kín chuyện cho em…
-Chị hiểu mà chú yên tâm…
Tôi tỉnh dậy thấy đang nằm ở nhà,mẹ tôi ngồi cạnh…
-Mẹ có chuyện gì với con vậy
-Con có đau k
-Con kb gì cả ,cũng k đau …
-Vậy tốt rồi coi như chuyện qua rồi là dc
-Là sao mẹ,em bé trong bụng con còn chứ ạ
-Cậu ta nói đó k phải con của cậu ta nên đã gây mê cho con rồi phá bỏ rồi…( mẹ khóc)
Còn tôi nước mắt rơi xuống,tôi cười nhạt…”thế cũng tốt,cũng tốt mẹ nhỉ,k giàng buộc,không đau đớn”…
Nói vậy xong mẹ Thảo thấy Thảo cắn chặt vào gối khóc vì sợ phát ra tiếng…bà đứng khóc cùng con…có lẽ con gái bà đã thật sự bị tổn thương…
Sau ngày đó tôi và anh ta k hề liên lạc hay còn bất kì liên quan gì với nhau…tôi hằng ngày vùi đầu vào học tập cho tới khi Chi đèo tôi đi vào toà án
Chi: Chờ chút tao vào lấy giấy tờ hộ bố tao…
Đứng giữa sân toà án tôi thấy phòng xử mở cửa vừa kết thúc phiên toà,bị cáo được dẫn ra bên ngoài lên xe thùng…tôi thấy vài vị chức cao trong toà án mặc đồ của toà đi ra bên ngoài…người ra cuối cùng chính là Bảo…anh ta cười nói bình thường với mọi người và bất chợt thấy tôi đứng ở góc sân…anh ta khựng lại rồi quay đi như không quen biết…Anh ta đi qua tôi
-Chào ngài chánh án “ Đặng Ngọc Bảo”
Bảo quay lại cười nhẹ
-Xin chào ,tôi có thể giúp gì
-Chú giúp tôi nhiều thứ,giúp tôi nhận ra trên đời này không thể có thứ gọi là tình cảm,tôi đã rung động trước chú nhưng sự rung động đó đã ɢɨết ૮ɦếƭ khi chú nhẫn tâm ép tôi phá thai…chú nghĩ tôi là loại người gì…
-Chú rất bận chúng ta dừng cuộc nói chuyện ở đây
Bảo quay đi gương mặt đầy vẻ suy nghĩ buồn bã…
-Chú yên tâm,dù có ૮ɦếƭ tôi cũng sẽ không bao giờ yêu chú lần thứ hai…cám ơn chú đã trả cho tôi sự tự do cũng cám ơn chú đã trả cho tôi đầy ắp những vết thương…cháu k trách chú hay níu kéo gì chú…tạm biệt…
Bảo quay đi nắm chặt tay bước theo dòng người …anh ta đi chậm từng bước vẻ mệt mỏi…Thảo đứng nhìn theo sau ôm miệng khóc
Gặp nhau như vậy thà rằng đừng gặp
Bên nhau như vậy tôi thà vứt bỏ trái tim…
Tôi đã chia tay người đàn ông ấy mùa hè năm tôi 17 tuổi…tuổi 17 đầy ắp kí ức mà tôi k bao giờ quên…

IZTruyen.Com, 03/05/2023 11:45:17

Lượt xem: 107

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện