Chương 53

Phận Gái Đĩ

Nguyễn Thu Hương 03/05/2023 16:09:04

Cả thằng Tèo và thằng Trọc nghe tiếng cô hỏi liền giật mình. Sống lưng thằng Tèo lạnh toát, nó lắp bắp:
” Nói gì??? Nãy giờ tao có nói gì đâu.?”
” Anh đừng có giấu em. Bé Minh, hai bác vừa nói gì.?”
” Hai bác bảo con là con của mẹ Ly với bố Tùng.” Bé Minh chúm chím miệng nói.
” Anh lừa được em, nhưng không lừa được trẻ con đâu. Anh Trọc, anh nói đi. Có đúng không?”


Thằng Trọc lườm thằng Tèo một cái, thở dài: ” Đúng vậy.”
Thấy thằng Trọc thừa nhận, thằng Tèo được nước lấn tới:
” Mày bị ngu à, bố đứa bé mà xấu, thì thằng bé có đẹp trai như thế này không? Đúng là có lớn mà không có khôn. Tao chẳng hiểu mày nghĩ gì, mày yêu thằng Tùng mà mày không thấy thằng bé nó giống thằng Tùng à.???”
” Em…em….”
” Vậy tại sao anh không nói cho em biết?”

” Tao cũng đâu biết chuyện mày có bầu.? Hơn nữa thằng Tùng cũng nhờ tao giấu giúp nó. Vì hồi đó mày ghét nó, tránh nó như tránh tà.”
Cổ họng cô như bị cái gì đó chặn lại, khiến cô nhất thời không thể nói gì. Thằng Trọc bỏ điếu Cigar ra hút, nén tiếng thở dài, ánh mắt đăm chiêu nhìn về khoảng không trước mặt. Tất cả đều đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, không ai nói với ai câu nào, mỗi người đều mang một dòng cảm xúc khác nhau.
Cô dắt Bé Minh trở về nhà trong một mớ cảm xúc hỗn loạn. Cô không biết phải làm như thế nào nữa. Tùng là bố của con trai cô, cũng lại là bố của con gái Kiều. Cô phải làm thế nào cho phải bây giờ. Kiều nó muốn con nó có bố, cô cũng muốn. Trước đây cô không biết ai là bố đứa bé, nhưng giờ cô biết rồi. Người đó lại là người cô yêu, tại sao ông trời lại đẩy cô vào hoàn cảnh trớ trêu như thế này.
Bàn tay cô siết chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Bé Minh, khiến cho thằng bé khẽ kêu một tiếng “A”. Cô vội vàng bỏ tay ra, ngồi sụp xuống trước mặt con trai:
” Mẹ xin lỗi, con có đau không?”
Bé Minh lắc lắc cái đầu nhỏ của mình. Ánh mắt nó nhìn cô đầy thắc mắc, có rất nhiều điều nó muốn hỏi, thế nhưng khi nhìn thấy cô như vậy, nó chỉ biết im lặng đi theo.
Cầm kết quả xét nghiệm trên tay, Tùng nóng lòng xem kết quả. Trong mắt anh là một chữ “Không” tròn chĩnh. Kết quả không cùng huyết thống. Tâm tình Tùng liền trở lên phức tạp, anh vừa vui vừa giận. Vui vì Bé Kỳ không phải là con anh, như vậy anh sẽ không phải có trách nhiệm cưới Kiều, nhưng giận vì Kiều lại lừa anh.
Một cú lừa suốt năm năm. Hoá ra, anh chỉ là một tấm bình phong cho cô ta, anh cố nuốt cục tức vào trong lòng, trong lòng tức tối không nhịn được mà chửi thề một tiếng: ” Má nó, hoá ra lại đi đổ vỏ cho thằng khác. Cặp sừng 5 năm này cao thật.”
Tiếng điện thoại anh rung lên từng hồi, nhìn màn hình điện thoại, Tùng nhíu máy rồi bắt máy:
” Thế nào? Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy không phải con gái anh đúng không?”


” Cô nói đi. Cô biết những gì.?”
” Làm sao tôi lại nói những thứ tôi biết cho anh được.”
” Cô muốn gì? Cô không muốn nói thì tại sao lại cho tôi biết sự thật.???”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sảng khoái, đầy thoả mãn, con Thư vui vẻ nói:
” Tức không? Đã không được ăn ốc rồi còn bị đổ vỏ. Từ bao giờ mà CEO của An Lạc lại trở nên ngu ngốc như vậy? Hay anh ăn phải bùa mê thuốc lú của nó rồi?”
” Cô…”
” Tôi nói rồi, tôi sẽ khiến từng người các anh đau khổ. Ha ha….”
Con Thư nói xong liền tắt máy, mặc kệ Tùng gọi lại bao nhiêu cuộc đi chăng nữa, nó cũng mặc kệ không quan tâm.
” Chị, điều tra ra rồi. Vụ ma tuý đấy là bên thằng Lợi Béo cho người làm. Chúng nó chơi mình đấy.”
” Mẹ kiếp, thằng chó, hèn.”
Con Thư nắm chặt tay, tức giận nói. Chưa để con Thư nói, con Thuý liền nói tiếp:

” Người đứng sau thằng Lợi Béo là thằng Trọc đó chị. Thằng Lợi Béo là đàn em thằng Trọc mới thu nhận cách đây hai năm, vì thằng Lợi Béo là gương mặt mới, nên người bên mình không để ý.”
Con Thư nghe xong tức giận đập mạnh xuống bàn, làm cho ly rượu gần đó rơi xuống đất vỡ tan. Con Thuý nhìn thái độ giận dữ của con Thư liền sợ hãi:
” Còn nữa, ban nãy trên đường đến nhà chị, em…em…”
” Mày làm sao?” Con Thư gắt lên.
” Em gặp con Ly, nó ở khu biệt thự phía Đông đấy. Nó dắt theo một đứa bé, quan trọng là đứa bé đó gọi nó bằng Mẹ.”
Con Thư nghe xong, toàn bộ dây thần kinh nơi đỉnh đầu truyền đến một trận tê dại. Nó bật cười thành tiếng lớn, tất cả đều xuất hiện hết rồi. Đúng lúc lắm, đúng lúc lắm.
” Tốt lắm, gọi tất cả anh em còn lại đến đây.”
” Được, để em đi gọi.”
Mặc dù thằng Hổ đang bị giam giữ, nhưng toàn bộ đàn em thân tín của thằng Hổ đều được căn dặn là nghe theo mệnh lệnh của con Thư và bảo vệ con Thư. Chính vì vậy, chỉ cần con Thư có chuyện, chúng nó cũng ngay lập tức có mặt.
” Chị có việc gì cần cặn dặn.” Thằng Phúc ( một trong những cánh tay đắc lực của thằng Hổ.) lên tiếng.


” Tao muốn trả thù cho anh Hổ. Chúng mày sẵn sàng không?”
” Có.”
Tiếng ” Có” hô vang đồng đều của toàn anh em thằng Hổ vang lên. Con Thư nhìn chúng nó hài lòng gật đầu, khoé miệng giương lên một nụ cười xảo quyệt.
” Con đi giải quyết nốt vấn đề thuế của khu đất, mẹ trông Bé Minh cho con nhé.”
” Được rồi, con đi đi. Lát mẹ cho Bé Minh ra ngoài chơi một lúc. Nó ở mãi trong nhà cũng chán.”
” Vâng ạ.”
Cô mỉm cười chào Bà Liên rồi đi. Chuyện ngày hôm qua cô cũng không kể cho bà Liên. Cả đêm hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Cuối cùng cô chọn cách đem chuyện này giấu kín. Cô vẫn chọn trở về Mỹ, biết Bé Minh là con của cô và anh là cô đã mãn nguyện rồi. Đó cũng chính là minh chứng cho tình yêu của cô và anh. Cô lựa chọn rời đi, bởi lẽ cô đã có tất cả, còn Kiều, lại thiệt thòi quá nhiều thứ.
Sau khi hoàn thành xong toàn bộ thủ tục thuế của khu đất, thì ngày mai mẹ con cô sẽ trở về Mỹ. Cô sẽ không bao giờ trở lại nơi này nữa, nhất định là vậy.
Nhìn màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại của anh. Từ hôm gặp Kiều và Bé Kỳ, cô đã không nghe điện thoại của anh, dù cho anh gọi cả trăm cuộc, nhắn hàng trăm tin nhắn, cô cũng không đáp trả dù chỉ một tin.
Tùng đứng ngồi không yên, anh đi đi lại lại trong phòng. Hai hôm rồi không liên lạc được với cô, không biết có chuyện gì xảy ra với cô. Trong lòng anh rất sốt ruột, Tùng với lấy chiếc áo vest mặc vào. Vừa định đi tìm cô thì Bà An và Kiều đến công ty, khiến cho anh nhất thời không thể rời đi.
Bà Liên đưa Bé Minh ra ngoài khu vui chơi. Vừa quay ra quay vào đã không thấy Bé Minh đâu. Bà vội vàng tìm xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng cháu ngoại mình đâu. Bà Liên vội hỏi những người đang ngồi đấy, thì ai cũng lắc đầu không biết. Bà run run bấm máy gọi cho cô, giọng nói hoảng hốt:


” Ly à, mẹ không thấy Bé Minh đâu cả.”
” Mẹ nói gì.???”

IZTruyen.Com, 03/05/2023 16:09:04

Lượt xem: 1519

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện