Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Thống Quân Đại Đế Điên Rồi Cầm Tù Vợ Cũ Dám Chạy Trốn

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Tác giả: Vãn Chước Yêu Yêu

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: IZTruyen.Com

Nguồn: Sưu Tầm

Tình trạng: Đang ra

0 Đề cử

"Kiêu ngạo cái gì cơ? Người mà Bạc Đại Đế thích lại không phải cô."
"Chiếm người yêu của chị gái làm chồng, thật không biết mất mặt xấu hổ."
Tiêu Mỹ nghe vậy, sợ xanh mặt, vội lắc lắc cánh tay của Tống Na ý bảo dừng lại.
Tống Na sau khi nói đã mồm, cũng nhận ra bản thân đã vượt giới hạn, vội quay đầu nhìn sắc mặt của Hàm Ý Vị Băng.
Có người đồn rằng, tháng trước có một cô gái nào đó trong giới thượng lưu dám ăn nói hồ đồ trước mặt vị Đệ Nhất phu nhân này, đã tắt thở.
Trong lúc Tống Na chảy mồ hôi lạnh, Hàm Ý Vị Băng đã cười ra tiếng.
"Yêu hay không yêu, Tống tiểu thư thử đoán xem, người ngồi trên chiếc ghế quốc mẫu là tôi, hay là tiểu thư Vị Hoa?"
иgự¢ của Tống Na phập phồng, như là tức giận, nhưng lại không dám nói gì thêm.

Ả cố nhìn thẳng vào mắt Hàm Ý Vị Băng như thể đang tranh thắng bại về khí thế vậy.
Như thể, ả ta chỉ là đang khuất phục dưới quyền lực của Hàm Ý Vị Băng, chứ không phải là sợ hãi bất kỳ điều gì khác.
Nhưng khi đôi mắt xanh ngọc của Hàm Ý Vị Băng nhìn chăm chú vào ả, Tống Na bỗng run rẩy, vội dời tầm mắt.
Là...!Là...!Sát ý.
"Na Na, mày nói bậy gì đó?" - Tiêu Mỹ vội bao biện cho bạn, nhìn sang Hàm Ý Vị Băng, thấp giọng nói - "Bạc phu nhân đại nhân đại lượng, chớ so đo với mấy câu hồ đồ của con này."
Bạc Thần Kiêu chỉ có một vợ, là điều mà ai cũng biết.
Bạc Thần Kiêu yêu chị nhưng lại cưới em, cũng là điều mà ai cũng biết.
Khác nhau ở chỗ, điều đằng trước có thể nói ra, nhưng điều đằng sau không phải ai cũng có thể nói được.
Nhưng mà Tống Na bây giờ không hiểu vì sao đã đờ đẫn, như là sợ hãi, vì vậy không theo lời của Tiêu Mỹ để tự lấp liếm được.
Hàm Ý Vị Băng đợi một lát, không nghe được câu trả lời nào từ Tống Na.
Cô cố tình trợn trắng mắt, sau đó kéo tay bạn thân đi tiếp.
Lúc đi ngang qua Tiêu Mỹ, Hàm Ý Vị Băng dịu dàng nói.
"Vị Hoa tiểu thư thật là có phúc hạnh, rốt cuộc một vị tôi tớ trung thành như Tiêu tiểu thư, không phải muốn là có được."
"Tiếc là Tống tiểu thư lại không có ngốc tới mức vậy."
Thân hình của Tiêu Mỹ cứng đờ, môi mấp máy, nhìn thân ảnh ngày càng xa của Hàm Ý Vị Băng và Hề Vi Chi Thủy, mới run tay mò lấy điện thoại như muốn gọi cho ai đó.
"Không...!Không thể nào...!Cô ta làm sao mà biết được?"
Đúng vậy, từ việc ngẫu nhiên gặp nhau, cho đến việc Tống Na buột miệng sỉ vả Hàm Ý Vị Băng, đều là được sắp xếp.


Chủ nhân của Tiêu Mỹ, muốn dùng mạng của Tống Na, để tay của Hàm Ý Vị Băng dính thêm máu tươi.
Dù không có bằng chứng, nhưng ai cũng tin rằng cô gái xưa kia châm chọc Hàm Ý Vị Băng tự tử là do Hàm Ý Vị Băng sắp xếp, bằng không sao lại trùng hợp như vậy?
Không có bằng chứng thì phải tự tạo ra bằng chứng, Tống Na ngu ngốc lại dễ bị khích tướng, là vật hi sinh thích hợp để bắt lấy nhược điểm của Hàm Ý Vị Băng.
Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Hàm Ý Vị Băng tức giận sau đó ra tay xử lý Tống Na, vậy liền dễ làm việc rồi.
Sẽ như thế nào nếu toàn dân Prender đều biết được sự ác độc của Bạc phu nhân? Ha ha.
Tiêu Mỹ luôn tự đắc kế hoạch không có dấu vết để lộ ra, cũng như khinh thường chỉ số thông minh của Tống Na.
Nhưng con kiến còn biết giãy giụa cầu sinh, trên đời làm gì có ai là thật sự ngu dốt?
Trong lúc không để ý, Tiêu Mỹ không thấy được thần sắc kinh ngạc của Tống Na, cũng như một tia oán hận vụt tắt trong mắt ả.
Một màn chó cắn chó xuất sắc diễn ra ở sau lưng, nhưng hai người đi trước lại không quan tâm.
Hề Vi Chi Thủy từ nãy đến giờ không nói thêm lời nào, chỉ nhìn Hàm Ý Vị Băng một cân hai.

Xem đầy đủ

Tủ truyện