Chương 1477: Ôn lại chuyện xưa

Tiên Nghịch

Nhĩ Căn 09/08/2023 15:44:40

Vương Lâm dường như không phát hiện ra lão già kia đã tới, vuốt ve tấm bia mộ, quỳ ở trước ngôi mộ. Tấm bia mộ kia rất lạnh, từng luồng hơi lạnh truyền vào trong tay nhưng lại hoá thành những tia ấm áp, sưởi ấm tâm thần hắn.
 
Nước mắt từ trên mặt hắn chảy xuống, rơi lên trên ngôi mộ, dần dần thấm ướt ngôi mộ, giống như thấm vào trong, chảy lên người cha mẹ hắn.
 
Cái lạnh ở trong tay, sự ấm áp ở trong lòng, nước mắt thầm ướt ngôi mộ khiến cho Vương Lâm cùng với ngôi mộ của cha mẹ trong khoảnh khắc này như dung hợp lại thành một thể.
 
Sự dung hợp này toát lên một hương bị khó có thể nói nên lời.
 
Lão già ở trên không trung đứng ngây ra nhìn tất cả chuyện này, tâm thần chấn động, như có vô số lôi đinh nổ ầm ầm. Thân thể hắn mơ hồ run lên, trong đầu hắn đã có sự suy đoán, sự suy đoán này khiến cho ánh mắt hắn lộ ra vẻ kích động.
 
Người có thể có tư cách quỳ trước ngôi mộ này, có thể có tư cách ở trước ngôi mộ này mà rơi lệ, có tư cách nói ra hai chữ cha mẹ, trong thiên địa này chỉ có một, đó chính là Phong Tôn!
 
Trong cơ thể Vương Lâm dần dần như có một ánh sáng nhẹ nhàng tràn ra, bao phủ ngôi mộ kia. Hắn không để ý đến chuyện gì, chỉ quỳ ở đó không ngừng chảy nước mắt, bi thương nhìn tên cha mẹ ở trên tấm bia mộ.
 
Nhưng lão già kia nhìn lại cũng phải thở hổn hển, hắn biết đây không phải là ảo giác. Ở trước mắt hắn, bên trái Vương Lâm bất ngời xuất hiện một thân ảnh nữ tử hư ảo.
 
Nàng yên lặng đứng bên cạnh Vương Lâm, nhìn ngôi mộ kia, rồi cũng quỳ xuống.
 
Từ xa nhìn lại, nữ tử hư ảo này cùng với Vương Lâm giống như một đôi vợ chồng đang tế bái ở trước mộ của cha mẹ họ.
 
Trong nhát mắt, ở phía bên phải của Vương Lâm, trước mắt lão già kia lại xuất hiện một thân ảnh hư ảo nữa. Thân ảnh này là một thanh niên, thanh niên này thoạt nhìn ước chừng hai mươi tuổi, tướng mạo bất ngờ giống với Vương Lâm. Ngay khi thanh niên này xuất hiện, ở bên cạnh hắn lại xuất hiện một hư ảnh thứ ba, đây là một nữ tử.
 
Bọn họ ở trước ngôi mộ, thần sắc bi thương, cùng nhau quỳ.
 
Cảnh tượng này dường như là một gia đình bốn người, vô cùng đầm ấm. Nhưng không hiểu tại sao lại có một sự đau khổ từ trong tâm lão già truyền ra.
 
Đúng lúc này, từ đằng xa trên không trung có tiếng gào thét vang lên. Chỉ thấy người điên kia trong tiếng cười ha hả đã đi tới, đằng sau hắn là ba đệ tử của lão già đang gắt gao truy kích.
 
Bọn họ trong nháy mắt đã đi tới phía trên căn nhà này.
 
Ba đệ tử của lão già kia với mới gào thét tới gần liên lập tức bị sư tôn của bọn họ vung tay áo, trước tiếp cuốn ba người bọn họ đến bên canh, trừng mắt lên. Bọn họ lập tức ngừng quát tháo, đều cúi đầu không nói, nhưng ngay khi cúi đầu liền nhìn thấy Vương Lâm đang quỳ ở trước ngôi mộ phía dưới.
 
Người điên kia chạy ra rất xa, nhìn lại phía sau thấy không có ai đuổi theo liền không khỏi gãi đầu, thân thể nhoáng lên một cái hạ xuống cái sân bên trong căn nhà. Hắn thấy Vương Lâm đang quỳ ở cách đó không xa liền lập tức chạy đến, ho nhẹ một tiếng, rồi đi quanh Vương Lâm vài vòng. Hắn mơ hồ nhìn thấy ba hư ảnh ở bên cạnh Vương Lâm.
 
Đối với tất cả mọi chuyện, Vương Lâm đều ngoảng mặt làm ngơ. Hắn yên lặng quỳ ở đó, vuốt ve tâm bia, giống như đang vuốt ve khuôn mặt già nua của cha mẹ.
 
Thiên địa lúc này rất âm u, trời đã về chiều, toàn bộ trận pháp của Triệu Quốc đều loé lên kịch liệt. Chỉ thấy rất nhiều tu sĩ đại thần thông trên Chu Tước Tinh lúc trước đã cảm nhận được trận pháo này dao động, đã hoá thành hơn mười đạo cầu vồng gào thét, trong nháy mắt đã xông vào bên trong trận pháp. Sau khi tiến vào Triệu Quốc, hình như họ đã phát hiện ra, đi thẳng tới chỗ của Vương Lâm.
 
Bầy trời âm u bị từng đạo cầu vồng xẹt qua, bên trong những đạo cầu vồng kia hiển lộ ra rất nhiều tu sĩ, lần lượt xuất hiện giữa không trung, đứng ngây ra nhìn Vương Lâm đang quỳ trước ngôi mộ bên dưới.
 
Có một vài người là tu sĩ bản thổ của Chu Tước Tinh đã từng gặp Vương Lâm, lúc này sau khi nhìn thấy Vương Lâm đang quỳ ở trước mộ, liền lập tức nhận ra thân phận của Vương Lâm!
 
_Phong Tôn!
 
_Vương Lâm!
 
Từng trận tiếng kinh hô từ trong miệng những tu sĩ nhận ra Vương Lâm truyền ra, làm nổi lên một trận xôn xao, giống như dấy lên một cơn gió lốc, khiến cho tất cả những tu sĩ tới đây đều chấn động, thần sắc lộ ra vẻ khiếp sớm còn có sự kích động không thể tin được.
 
Ba đệ tử của lão già kia lại càng trợn mắt ha hốc mồm. Bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới người đi cùng người điên kia, người bị bọn họ mắng là bọn người thô tục không ngờ lại chính là Phong Tôn!
 
Lúc này trong đầu trống rỗng, ba người này đã mất hết cả phản xạ, đứng ngây ra ở đó.
 
Không trung ở đằng xa loé sáng, một đám mây đỏ gào thét bay tới, trong nháy mắt đã tới gần nơi này. Từ bên trong đám mây có một lão già đi ra, hắn mặc hồng bào, dung nhan không giận nhưng rất uy nghiêm.
 
Mơ hồ có thể nhận ra dung nhan của lão già này rất giống với tướng mạo của Chu Vũ Thái năm đó.
 
Lão già này không ngờ chính là người đứng đầu Chu Tước Tinh, Chu Vũ Thái!
 
Hắn nhìn Vương Lâm đang quỳ lạy, thần sắc lộ ra vẻ hồi tưởng, yên lặng đứng ở đó hồi lâu, trong sự yên tĩnh của những tu sĩ bốn phía, nhẹ giọng nói một câu:
 
_Ngươi….đã về rồi…… Vương Lâm không ngẩng đầu, vẫn nhìn tấm bia mộ, hồi lâu sau mới thấp giọng nói.
 
_Đã về rồi…… Chu Vũ Thái đã già, thân thể của hắn toát ra một mùi vị tang thương. Hắn bước tới, đi tới gần Vương Lâm, hướng về ngôi mộ vái một cái.
 
_Các ngươi cũng đi đi, để cho ta và hắn yên tĩnh một chút.
 
Chu Vũ Thái ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua mọi người ở trên không trung. Mặc dù ở nơi này có không ít tu sĩ tu vi cao hơn hẳn, nhưng Chu Vũ Thái là người đứng đầu Chu Tước Tinh, thân phận của hắn trong những tu sĩ này là cao nhất, lời nói của hắn còn cao hơn cả tu vi.
 
Hơn mười tu sĩ xung quanh trầm mặc nén sự kích động xuống, sau khi hướng về Vương Lâm vái dài một cái, rồi lại hướng về ngôi mộ vái một cái nữa, lúc này mới mang theo vẻ cung kính xoay người rời khỏi.
 
Trong số họ có không ít những tu sĩ không xuất thân từ Chu Tước Tinh mà từ những nơi khác tới, tự nguyện thủ hộ Chu Tước Tinh, lấy đó để thể hiện sự kính trọng Phong Tôn.
 
Lão già kia cũng mang theo ba tên đệ tử vẫn còn đang không thể tin được rời khỏi.
 
Trong nháy mắt, ở bên trong căn nhà này chỉ còn lại Vương Lâm, Chu Vũ Thái và người điên kia. Người điên kia sau khi nhìn nửa ngày, cảm thấy có chút buồn bực, liền ngồi xuống ở một bên, dựa vào tường nhắm mắt ngủ.
 
_Lần này trở về ngươi định ở lại bao lâu.
 
Chu Vũ Thái trầm mặc trong chốc lát, ngồi ở bên cạnh Vương Lâm, tay phải khẽ lật lấy ra hai bầu rượu đặt ở bên cạnh, nhìn ngôi mộ, nhẹ giọng nói.
 
Vương Lâm nhấc tay đang vuốt ve tấm bia mộ lên, yên lặng ngồi trên mặt đất, ba hư ảnh bên cạnh hắn chậm rãi biến mất.
 
_Cũng không lâu lắm…….
 
Vương Lâm cầm lấy một bầu rượu, đặt lên khoé miệng uống một ngụm.
 
_Đây là….
 
Rượu ở trong bầu có một mùi vị rất quen thuộc, dường như hắn đã quay trở về một ngàn năm trước.
 
_Đây là rượu của Tằng gia. Năm đó ta đã để lại không ít, chính là để cùng với ngươi say một trận.
 
Chu Vũ Thái nhẹ giọng nói.
 
_Đứa nhỏ của Tằng gia kia ta cũng đã nhận hắn làm đệ tử…… Nếu như hắn biết ngươi trở về nhất định sẽ rất mừng.
 
Chu Vũ Thái cầm lấy bầu rượu, sau khi uống một ngụm nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói.
 
Vương Lâm trầm mặc, trước mắt như hiện lên đứa nhỏ Tằng Ngưu năm đó, đứa nhỏ đó tư chất không tồi.
 
_Cảm ơn.
 
Vương Lâm nhìn mộ cha mẹ, nhẹ giọng nói.
 
_Cảm ơn cái gì, thân phận đứng đầu Chu Tước Tinh này cũng là người năm đó đã cho ta nhưng ta không thể ngăn cản Chu Tước Tinh thay đổi. Sau khi ngươi trở thành Phong Tôn, có rất nhiều người tới đây, bọn họ cũng có ý tốt, muốn nơi này trở thành thánh địa, ta chỉ có thể giữ lại một Triệu Quốc này…… Chu Vũ Thái cười khổ lắc đầu, uống một hớp lớn.
 
_Ta biết ngươi là một người hoài cổ, có lẽ nơi đây thay đổi quá nhiều, khiến cho ngươi cảm thấy xa lạ.
 
Chu Vũ Thái than nhẹ.
 
Vương Lâm không nói gì, uống mấy hớp rượu, sau khi uống hết cả bầu rượu, Chu Vũ Thái lại lấy ra vài bầu nữa đặt ở phía trước hắn.
 
Ánh trăng trên bầu trời u ám dần dần bao phủ mặt đất, trong vẻ nhu hoà cũng có một chút lạnh lẽo.
 
Hai người nhìn ánh trăng, uống rượu từ năm đó, ở trong nhà của Vương Lâm chậm rãi vừa uống rượu vừa ôn lại chuyện cũ.
 
_Vân Tước Tử của Phù Văn Tộc đã hết tuổi thọ mà ૮ɦếƭ, ta đã mai táng cho hắn…… Trước khi hắn ૮ɦếƭ vẫn còn gọi tên ngươi…… _Vân Thiên Tông ngày nay đã trở thành một trong chín đại tông môn, nhưng những cố nhân năm đó cũng đã tứ tán hết, Chu Tước Tinh hiện giờ đừng nói ngươi thấy xa lạ, mà ngay cả ta cũng còn cảm thấy như vậy…… Những người năm đó còn lại rất ít, rất ít…… Chu Vũ Thái uống rượu, thần sắc mang theo vẻ hồi tưởng.
 
_Còn nhớ Chu Tử Hồng ở Hoả Phần Quốc không, sau này ta mới biết các ngươi có quen biết, Nàng theo mẫu thân Phượng Tuý nhiều năm trước đã rời khỏi, nghe nói đã bái nhập vào một tông phái nào đó ở Triệu Hà…… Đao lữ của Chu Tử Hồng kia mấy năm trước đã tử vong trong một trận đại chiến…….
 
_Vương Lâm, quả thật ta rất hâm mộ ngươi…… Ánh trăng càng ngày càng dày đặc, mặt trăng ở trên cao toả ánh sáng tràn ngập. Chu Vũ Thái hình như đã hơi say, có lẽ không phải thân thể hắn say, mà là hồn say.
 
_Ngươi dám đi khỏi Chu Tước Tinh này, dám vật lộn với sinh tử…….ta không dám, ta chỉ có thể thủ hộ ở nơi này…… Trên mặt Chu Vũ Thái hiện lên vẻ đau khổ.
 
_Ta ở đây đã hơn một ngàn năm……Ta thuỷ chung không quên được năm đó ngươi đã chỉ định ra làm người đứng đầu Chu Tước Tinh, rồi một mình rời khỏi, bóng lưng dần dần tiêu tan giữa bầu trời. Khí đó tuy ta cũng hâm mộ, nhưng không thể nhiều như hôm nay…… _Còn nhớ tên đệ tử của ta không…… Chu Vũ Thái uống xong một hớp rượu lớn, ánh mắt lộ ra vẻ bi ai.
 
_Hắn đã ૮ɦếƭ nhiều năm rồi, hắn là ý cảnh Hoả Thần của ta…….Ta đã từng hứa với hắn ra sẽ bầu bạn với hắn cho tới khi hắn ૮ɦếƭ…….Ta đã mai táng hắn ở trên Chu Tước Tinh, mỗi một lần ta có ý nghĩ muốn rời khỏi Chu Tước Tinh này, ta đều tới nhìn hắn một cái, rồi yên lặng một mình uống rượu ở trước mộ của hắn.
 
Chu Vũ Thái cúi đầu.
 
_Tên đệ tử kia của ta rất nhớ nhà, hắn không muốn rời khỏi quê hương…… Vương Lâm không nói gì, cùng với Chu Vũ Thái uống rượu của Tăng gia, cho đến khi ánh trắng dần dần tiêu tan, cho đến khi chân trời hửng nắng mới ngẩng đầu.
 
_Vương Lâm, Hồng Điệp có thể vẫn chưa ૮ɦếƭ!
 
Chu Vũ Thái trong lúc hồn say, ngay khi trời vừa sáng liền nói ra một câu.
 

IZTruyen.Com, 09/08/2023 15:44:40

Lượt xem: 10

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện