Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên
FULL

Tình Muộn Đế Cung Cửu Trùng Thiên

Chuyên mục: Ngôn Tình Trung Quốc

Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: IZTruyen.Com

Nguồn: truyenfull

Tình trạng: Full

0 Đề cử

Nghe nói, mùa đông ở Giang Nam thường ấm hơn so với phương Bắc, thế nhưng ta lại không hề thấy nước Lương ấm áp hơn nước Nhuế của chúng ta là mấy. Đặc biệt là thành Ung Đô với không khí nồng nặc mùi tanh lòm của máu, ngay cả hương thơm của hoa mai trong khách điếm cũng run lên như thể đang sợ hãi.

Đạp trên tuyết trắng, nghe tiếng cành cây kêu răng rắc vì bị gãy nát. Người qua kẻ lại, cho dù tuyết trắng đầy trời vẫn chẳng thể nào che đi được mặt đường bẩn thỉu.

Mười mấy hộ vệ nước Nhuế đứng tuần tra co rúm người vì lạnh, không ngừng hà hơi vào bàn tay, thế nhưng vẫn chẳng làm tan đi được những bông hoa tuyết đang đọng trên lông mày bọn họ. Thấy ta bước lại, họ vội vực tinh thần, đứng thẳng người nghiêm nghị, cung kính hành lễ “Tần tướng quân.”

Ta gật đầu hỏi “Bên ngoài có động tĩnh gì không?”

Một hộ vệ liền đáp “Đã có mấy đoàn người ngựa đi qua, ti chức đoan chắc số quân của Hoắc Vương và Vinh Vương vẫn đang thanh trừ dư đảng của Nguyên Quang Đế.”

Bên ngoài truyền đến tiếng khóc thút thít của phụ nữ và tiếng mắng nhiếc của đàn ông, mùi máu tanh càng lúc càng nồng nặc hơn.

Thấy bọn họ sắp đi qua khách điếm, ta cũng không hỏi thêm, lặng lẽ đưa tay nắm thanh bội kiếm đeo bên thắt lưng, còn đám hộ vệ cũng nín thở, đề cao cảnh giác nhìn chăm chăm về phía cửa lớn của khách điếm.

Bỗng một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cửa lớn bị thứ gì rất nặng lao mạnh vào, số tuyết đọng trên thành cửa bung xuống mặt đất. Bọn hộ vệ thất kinh, lập tức nhất tề rút kiếm.

Ta khẽ hắng giọng quát “Đừng hoang mang.”

May mà bên ngoài vẫn huyên náo, ồn ào, không ai để ý đến tiếng kiếm rút khỏi vỏ.

Qua khe hở nhỏ bên cửa, ta thấy một người phụ nữ đang men theo cửa, từ từ trượt ngã xuống. Máu tươi sắc lạnh, ngấm vào mặt tuyết trắng bên dưới, rồi lan vào tận trong cánh cửa. Màu máu đỏ hồng và mặt tuyết trắng ngần, tạo nên sự đối lập chói mắt thực khiến người ta căng thẳng đến mức không hít thở nổi.

Rất nhanh, thi thể đó bị binh lính nước Lương kéo đi trong tiếng mắng nhiếc chửi rủa, chẳng khác nào một con chó hoang bị lôi đi trong tuyết, kéo theo một vết đỏ sậm dài tới tận phía đông.

Trong lúc ta thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi. Đám hộ vệ người thì tựa vào tường, người thì dùng binh khí chống lên mặt tuyết, lẩm bẩm chửi thề.

Ta cúi đầu, nhìn chăm chăm vào viên đá ẩn dưới lớp tuyết, từ từ lên tiếng “Cứ làm giống như khi công chúa còn ở đây, đốt lửa lên sưởi ấm, rồi bắc nồi nấu cơm canh đi.”

Đám hộ vệ lúc đầu lặng người, sau đó liên tục hà hơi làm ấm bàn tay, canh giữ khách điếm trống không này.

Ta đưa mắt nhìn vào căn phòng sang trọng, sáng sủa trước mặt, thì thầm “Không cần phải canh ở ngoài nữa, vào trong căn phòng đó, nhóm lửa, uống chút trà nóng đi.”

“Vậy còn ở đây…”

“Chỉ cần nhìn qua cửa sổ là được. Là phúc không phải họa, là họa không tránh được. Tất cả đều là số mệnh của chúng ta.” Dứt lời, không nhìn vào khuôn mặt hoặc tím xanh hoặc trắng nhợt của họ, ta cúi đầu đi vào căn phòng chính của khách điếm.

Gió thổi qua, hương thơm thanh đạm của hoa mai ẩn khuất trong không khí đượm trên khuôn mặt, cùng với hàn khí tiến sâu vào phổi, cái lạnh thực sự thấu xương.

Rút thanh Thừa Ảnh đeo bên lưng ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh lóe lên, hoa mai kiêu hãnh dưới tuyết lạnh, cánh mai rụng rơi, đậu xuống lòng bàn tay ta. Cánh hoa lạnh như băng, những bông tuyết li ti chẳng khác nào giọt lệ của hoa.

Trong căn phòng chính của khách điếm đặt một bình hoa lớn quý giá, bên dưới vẽ mấy đóa phù dung, hoa đỏ lá xanh điểm thêm vài nụ nhỏ non nớt. Phía trên chiếc bình vẽ bức Ngọc Nữ Chi Anh, muôn hoa vây quanh phượng hoàng cùng vô số chim muông, có các tiên tử mặc y phục nhiều màu cầm đĩa vàng đĩa bạc, bước trên mây trắng, từ từ bay lên trời cao.

Lúc đem mấy nhành mai cắm vào bình, ta bỗng có phần hoảng hốt, hình như vào lúc nào đó trước kia, ta đã từng ngửi thấy mùi hoa mai như vậy, cũng từng cắm chúng vào chiếc bình lớn thế này.

Đầu đột nhiên đau dữ dội, hai mắt đen sầm, chân đứng không vững, ta vội lấy một viên thuốc từ chiếc túi đeo bên thắt lưng ra nuốt chửng. Mãi một lúc lâu, sau khi đặt túi thơm với tác dụng khiến đầu óc tỉnh táo trước mũi, ta mới từ từ hồi tỉnh. Không ngờ những lúc tình thế nguy ngập thế này, bệnh cũ của ta lại tái phát. Ta đưa tay lau khô mồ hôi trên trán và trên đầu mũi, lại nhìn vào chiếc bình hoa lớn kia lần nữa.

Chiếc bình với những họa tiết mềm mại thanh cao ấy chính là sản vật của đất Giang Nam. Ở các nước phía Bắc chúng ta cũng có những chiếc bình tương tự, nhưng đa phần đều vẽ lên những họa tiết mạnh mẽ, thô kệch.

Đây là lần đầu tiên đến Giang Nam, có lẽ trước đó ta chưa từng thấy bình hoa nào thanh nhã như vậy.

Lại là ảo giác.

Lò sưởi vẫn tỏa ra hơi ấm, khiến căn phòng không còn lạnh như trước nữa.

Băng đọng trên cánh mai từ từ tan chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt bàn, giống như đang âm thầm rơi lệ vì chẳng thể chịu đựng nổi sát khí khủng khiếp, căng thẳng trong thành Ung Đô lúc này.

Không thể trách ta chưa đủ thận trọng. Trước khi hộ tống công chúa Thường Hy đến nước Lương, ta đã nghiên cứu kĩ càng địa hình và tình thế.

Nguyên Quang Đế Thuần Vu Thạnh của nước Lương không phải là thiện nam tín nữ, nghe đồn hoàng vị mà ngài đạt được không hề quang minh chính đại. Ngài độc ác vô tình, tất cả các triều thần hoặc hoàng thân quốc thích dám đưa lời dị nghị đều trở thành oan hồn dã quỷ phơi thây chẳng thể siêu sinh. Sau hơn mười hai năm thống trị, địa vị của ngài giờ đã vững tựa Thái Sơn, dưới sự trợ sức, ủng hộ của mấy vị võ tướng, ngài bắt đầu có ý định động thủ với nước Nhuế.

Hai nước Nhuế - Lương xảy ra xung đột vì việc phân định biên giới, khiến đôi bên đều thương vong, để lại tổn thất không nhỏ. Thế nhưng, nước Nhuế vừa mới trải qua đại hạn ba năm, quốc thế suy yếu, hoàn toàn không muốn động can qua. Thuần Vu Thạnh còn chưa hạ quyết tâm xâm chiếm, nước Nhuế đã phái sứ giả đến xin cầu kiến, mong được kết thành liên minh.

Cụ thể đàm phán thế nào thì ta hoàn toàn không rõ. Ta chỉ biết, kết quả sau cùng là Thuần Vu Thạnh đã giáng vị Hoàng hậu vốn không được sủng ái xuống thành Quý phi, lấy công chúa Thường Hy, con gái ruột của Hoàng đế Đại Nhuế Tư Đồ Hoán và phong thành Hoàng hậu.

Công chúa Thường Hy vừa tròn đôi chín, dung mạo tuyệt thế, từ lâu đã nổi danh thiên hạ. Khi công chúa vừa ra đời, các tướng sỹ nổi tiếng đều phán rằng nàng có mệnh phượng hoàng cao quý, nhất định sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, có tướng vượng phu giúp phu quân hưng bang vượng quốc. Thuần Vu Thạnh cũng là bậc đế vương một thời, cao lớn, khỏe mạnh, đang ở thời kỳ tráng niên, hợp duyên cùng công chúa Thường Hy hoàn toàn có thể coi là trai tài gái sắc, một cặp trời sinh, đồng thời mối duyên này cũng đem lại lợi ích to lớn cho cả hai nước Lương, Nhuế.

Thế nhưng, ta hoàn toàn không ngờ, mấy vị đệ đệ vốn tưởng vô cùng cung kính, hiếu thuận của Thuần Vu Thạnh là Hoắc Vương, Vinh Vương và Chẩn Vương, được sự ủng hộ của Lý Thái hậu đã liên thủ Gi*t vua đoạt vị. Vào buổi tối hôm chúng ta đến thành Ung Đô, trong cung Tử Thần ánh đao bóng kiếm bùng lên, sáng sớm hôm sau đã rộ tin Nguyên Quang Đế băng hà. Mấy trọng thần của Thuần Vu Thạnh tỉnh giấc giữa đêm khuya, còn chưa kịp điều binh cứu viện đã phát hiện các cửa thành tại kinh sư đều đã bị phong tỏa, hoàn toàn giới nghiêm, tiếp đó cả nhà bị vậy kín, chỉ cần ai dám kháng chỉ, sẽ ૮ɦếƭ ngay tức thì.

Nước Nhuế xưa nay luôn coi trọng việc thu thập thông tin các nước, tai mắt tại thành Ung Đô không ít, nên nắm bắt thông tin sớm hơn đôi chút, nhân lúc trời còn chưa sáng, công chúa cùng hai tì nữ thiết thân đã được mấy hộ vệ thân cận, giỏi võ, cải trang thành gia nô hộ tống ra khỏi thành. Thế nhưng, đại đội người đi hộ tống công chúa chẳng có cơ hội trốn thoát.

Hoắc Vương Thuần Vu Thái thượng võ, chính là người ủng hộ cho các võ tướng có mong muốn đi đánh các nước khác để thống nhất thiên hạ. Nếu ngài xưng đế, ta thực sự không dám tưởng tượng kết cục của công chúa Thường Hy sẽ ra sao, cũng giống như ta lúc này hoàn toàn không thể dự liệu trước được những gì mình cùng đám thuộc hạ cấp dưới sẽ phải đối đầu.

Đột nhiên, bên ngoài truyền vào tiếng gõ cửa liên hồi, nặng nề mà gấp gáp.

“Tần tướng quân.” Còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, một hộ về đầu đội tuyết trắng đã nhanh chóng chạy vào bẩm báo “Hình như Vinh Vương và Chẩn Vương đích thân tới đây.”

Hai vị thân vương đích thân tới đây?

Trong khách điếm, tính cả những nô tì hầu hạ, người Nhuế nước ta chưa đến trăm người, nếu muốn Gi*t ૮ɦếƭ đám người chúng ta, chỉ cần phái một đội binh mã tới đây là đủ, hai vị thân vương không cần thiết phải đích thân lộ diện.

“Mau mở cửa lớn nghênh tiếp các ngài ấy vào đây.” Ta bước ra ngoài, tất cả thuộc hạ hầu như đã tập hợp cả ngoài đình viện, ta liền nghiêm giọng đưa lời dặn dò “Đợi chốc nữa, các ngài đó hỏi đến bất cứ chuyện gì của nước Nhuế, các ngươi cứ nói rằng không biết gì cả, tất cả xin cứ hỏi Tần tướng quân là được.”

Đám hộ vệ cúi đầu, cũng chẳng dám đưa lời đáp lại. Nói cho cùng, hiện nay chúng ta đang ở trong địa bàn của người ta, chẳng khác nào cá nằm trên thớt, nên đương nhiên phải nghe theo sự sắp đặt của họ, cứng đầu đối chọi chỉ càng tăng thêm thương vong mà thôi.

Cửa lớn nhanh chóng được mở ra. Dưới sự bảo vệ của một đoàn binh sỹ tinh nhuệ, hai người đàn ông mặc y phục cao quý dành cho các vị thân vương từ từ bước vào.

Người đàn ông phía bên trái thân mặc bộ y phục màu đỏ thêu chỉ vàng cùng những họa tiết cao quý, những vầng mây ánh đỏ thấp thoáng; mày dài mắt lớn, góc mắt xếch lên. Người đàn ông phía bên phải mặc bộ y phục màu trắng thêu chỉ vàng, họa tiết hồ li trắng oai phong, cũng cao to lẫm liệt, mày dài mắt lớn, chỉ có điều đôi mắt sâu hoắm, hàn khí quanh người tỏa ra nét cao ngạo. Ngài lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía ta, có phần ngạc nhiên rồi khựng bước.

Xem đầy đủ

Tủ truyện