Chương 26+27

Tình Nhân Của Anh

Thảo Phạm 26/04/2023 09:46:21

“Lam Nhi… Lam Nhi của tôi… em về rồi…”


Khương Uyển Đồng muốn đẩy Đông Quân Hạo ra, nhưng hắn lại giữ lấy cô chặt hơn. Hắn thừa nhận, hắn thực sự rất nhớ Tịch Lam, nhớ đến điên rồi. Khương Uyển Đồng sắp không thở nổi, liền liều mạng cắn chặt vào môi hắn đến bật máu. Đến lúc này, Đông Quân Hạo mới buông cô ra.
“Lam Nhi…”
Khương Uyển Đồng thấy thật buồn nôn, liên tục dùng tay lau đi nước bọt đang dính trên môi. Nụ hôn đầu của cô chưa gì đã bị một người đàn ông xa lạ ςướק mất rồi.
“Anh điên rồi sao? Tôi không phải là Lam Nhi gì hết, tôi là Khương Uyển Đồng!”

“Không, em là Lam Nhi, Lam Nhi của tôi.”
Đông Quân Hạo vừa nhìn một cái đã nhận ra ngay. Gương mặt của người con gái này đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn, hắn không thể quên được.
Khương Uyển Đồng thực sự không hiểu sao Khương Ngữ Tịch lại dính đến người đàn ông này, để rồi người gánh chịu hậu quả lại là cô.
“Đó là bạn gái cũ của anh à? Xin lỗi, tôi không muốn làm thế thân.”
“Tôi đến đây chỉ muốn nói với anh rằng tôi sẽ không kết hôn với anh đâu. Hôn ước của chúng ta coi như huỷ bỏ.”

“Hôn ước thế nào, đó là tuỳ ý em. Nhưng em không thể rời xa tôi được.”
Đông Quân Hạo cố chấp. Hắn ngày đêm nhớ nhung cô; bây giờ, hai người gặp lại nhau rồi, cô muốn rời đi, rũ bỏ toàn bộ quá khứ? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Cô là Tịch Lam cũng được, Khương Uyển Đồng cũng được, hắn chỉ cần biết cô là người phụ nữ của hắn.
Khương Uyển Đồng ngày càng cảm thấy nực cười, “Dựa vào cái gì chứ? Tôi không muốn ở bên anh, không muốn kết hôn với anh, chỉ có thế thôi! Đồ Biến th'!”
“Đủ lông đủ cánh rồi thì dám chống đối tôi đúng không?”
Trước kia, Tịch Lam đâu có như vậy. Hắn chỉ cần cho cô một cái ánh mắt là cô biết mình phải ngoan ngoãn ngay. Khương Uyển Đồng cố gắng rụt tay về, nhưng cả hai tay đều bị Đông Quân Hạo giữ lấy.
“Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ? Anh chẳng là gì của tôi cả!”
“Tôi là chủ…” Đông Quân Hạo lại vội vàng sửa lại, “Là chồng chưa cưới của em!”
“Đến cả cha mẹ tôi còn không dám ép tôi đâu Đông Quân Hạo!”
Nhân lúc Đông Quân Hạo buông lỏng hai tay ra, Khương Uyển Đồng nhanh chóng chạy thoát. Tuy nhiên, với thân thể yếu ớt của cô, cô có thể thoát sao? Đông Quân Hạo kéo lấy cổ tay của cô, lôi cô ngã nhào vào Ⱡồ₦g ng mình. Hai tay hắn giam chặt cô lại.
“Buông tôi ra!”

“Không buông.”
“Anh sẽ hối hận đấy…”
“Vậy sao? Em có thể làm gì?”
Đông Quân Hạo thậm chí còn hôn *** đầu cô, bàn tay đang mải vuốt ve cơ thể mà hắn đang nhung nhớ.
Khương Uyển Đổng cắn răng làm liều, nâng chân lên mà đá vào hạ bộ của Đông Quân Hạo. Đông Quân Hạo quả thực chịu đau không ít, không thể không buông Khương Uyển Đồng ra.
Cô vứt đôi giày cao gót đi, dùng chân trần mà chạy bộ.
“Lam Nhi! ૮ɦếƭ tiệt!”
Thoáng một cái, căn phòng đã không còn bóng dáng của Khương Uyển Đồng nữa. Đông Quân Hạo vội vàng đuổi theo chiếc xe taxi vừa mới di chuyển.
Khương Uyển Đồng sợ đến thót tim, không ngờ ngày đầu tiên ra ngoài đã gặp phải Biến th'.
Cô chỉ cầu cái hôn ước ૮ɦếƭ tiệt này bị giải trừ càng nhanh càng tốt thôi. Cô không muốn kết hôn với người như vậy.

Trước khi quyết định gặp Đông Quân Hạo, cô cũng đã từng tìm vài bài báo để đọc về hắn, nhưng thông tin của hắn ít đến thảm thương. Cô còn tưởng hắn trong sạch đến nỗi không có chút tin đồn thất thiệt nào.
Đông Quân Hạo mất dấu Khương Uyển Đồng, đành đá mạnh, xả giận lên chiếc xe mới mua của mình. Trên cánh cửa ngay lập tức hiện lên một vết xước dài.
“Lam Nhi, em to gan lắm! Tôi nhất định sẽ không buông tha cho em đâu!”

Khương Uyển Đồng vừa về nhà thì đã gặp Khương Ngữ Tịch, không khí trong nhà bắt đầu trở nên ngột ngạt. Khương Ngữ Tịch thấy cha mẹ đang đến gần, lại tỏ vẻ đáng thương.
“Chị… chị đừng giận, được không? Mọi người chỉ muốn tốt cho chị thôi… nhà họ Đông rất thế lực…”
“Cô thấy nhà này chưa đủ tiền, chưa đủ quyền để thoả mãn cô hay sao? Nếu muốn anh ta đến thế thì tự mình dùng cái tên Khương Ngữ Tịch mà đính hôn với anh ta đi!”
Khương Ngữ Tịch rơm rớm nước mắt, Khương Uyển Đồng có chút rợn người. Thay vì chạy đi làm nhà thiết kế thời trang, Khương Uyển Đồng nghĩ Khương Ngữ Tịch nên đi làm diễn viên thì hơn.
Cô ta diễn tốt như thế, chắc chắn sẽ dành được giải ảnh hậu.
“Chị… em sai rồi… nhưng… em thực sự thích anh ấy…”

Khương Uyển Đồng cảm thấy lẽ ra Khương Ngữ Tịch nên đổi thành tiền và quyền của Đông Quân Hạo thì hơn.
“Vậy thì tự cô đi mà nói với anh ta đi, nói cô là Khương Ngữ Tịch, cô ςướק thân phận của tôi.”
“Em…”
Nhưng rõ ràng nói mình là Khương Uyển Đồng thì sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Khương Ngữ Tịch rất ghen tị với chị gái, cô không chỉ là công chúa của cha mẹ đâu, mà dường như là của cả thế giới vậy. Mọi con đường mà cô đi đều trải sẵn hoa hồng.
Còn Khương Ngữ Tịch thì sao? Cô ta đi đâu cũng bị người ta trì triết. Cha mẹ biết rõ cô ta đã phải chịu rất nhiều khổ cực, nhưng họ vẫn vì yêu thương công chúa của họ hơn mà tổn thương cô ta.
Khoảng thời gian không có Khương Uyển Đồng, Khương Ngữ Tịch thấy rất hạnh phúc, cho dù phải sống dưới cái bóng của Khương Uyển Đồng.
“Đi đi, anh ta hình như thích cô lắm mà.”
Tuy nhiên, chỉ có Khương Ngữ Tịch biết đó là vì Tịch Lam. Đông Quân Hạo biết Khương Uyển Đồng chính là Tịch Lam nên mới mê muội cô như thế.
“Đồng Đồng, đừng nói nữa, Tiểu Tịch dù sao cũng là em con đấy. Suốt mấy năm nay, nó thực sự sống vì con.”
Bà Khương vẫn cố gắng tìm cách để khiến cả hai chị em không bị tổn thương.

“Nếu là vì con thì nên biết bản thân phải tránh xa loại người nào rồi.”
Khương Uyển Đồng bỏ lên tầng, bà Khương thở dài, quay đầu lại nhìn Khương Ngữ Tịch.
“Đừng khóc nữa nhé. Hôm nay, mẹ còn làm món con thích nhất đấy.”
“Mẹ… đó không phải là thứ con thích… chị về rồi… con không phải giả vờ nữa…”
“Tiểu… Tiểu Tịch.”
Bà Khương chỉ nghĩ đơn giản rằng Khương Uyển Đồng và Khương Ngữ Tịch là chị em sinh đôi, có sở thích giống nhau là chuyện thường thôi.
“Con không thích ăn hải sản… con sẽ bị dị ứng…”
“Con… sao con phải làm vậy chứ Tiểu Tịch?”
“Nếu như con giống chị… thì tốt rồi…”
Khương Uyển Đồng đứng trên lầu, càng nhìn càng thấy tức. Cô đã coi thường diễn xuất của Khương Ngữ Tịch rồi. Khương Ngữ Tịch được cha mẹ dẫn vào phòng ăn, cô ta ngoảnh đầu lại, cười một cách vô cùng đắc ý.
Buổi chiều, Khương Ngữ Tịch lại tới căn nhà kho rách nát nằm ở sâu trong rừng.
“Khương tiểu thư, cô đến rồi.”
“Để dì xem xem mấy đứa thế nào rồi.”
Trên môi Khương Ngữ Tịch là một nụ cười lạnh đến rợn người. Hai bé con bị doạ sợ, bắt đầu khóc. Âm thanh ấy đối với Khương Ngữ Tịch thật là khó nghe.
“Chúng mày giống hệt mẹ mày, chỉ biết làm tao khó chịu.”
“Tao còn tưởng rằng cha mẹ còn yêu tao thêm một chút… hoá ra cũng chỉ là muốn mẹ mày không phải buồn. Dựa vào cái gì mà mọi thứ tốt đẹp đều thuộc về chị ta chứ?”
Lúc đó, ông bà Khương thậm chí còn nói với Khương Ngữ Tịch rằng cô ta hãy nhường nhịn Khương Uyển Đồng đi, cô vừa mới được tìm về mà, cô đã chịu rất nhiều đau khổ rồi. Hi vọng của Khương Ngữ Tịch dành cho cha mẹ đã hoàn toàn biến mất.
Vậy họ có nghĩ tới hơn mười bảy năm chịu khổ của Khương Ngữ Tịch này không? Cô ta vốn dĩ là con gái của nhà họ Khương, vốn dĩ cũng sẽ có cuộc sống như một công chúa của Khương Uyển Đồng, nhưng chỉ vì có kẻ gian hãm hãi, mười bảy năm đó đã vỡ nát.
Cho đến khi Khương Ngữ Tịch được cha mẹ ruột nhận về, thay vì bù đắp cho cô ta, họ vẫn dành nhiều tình yêu cho Khương Uyển Đồng hơn.
“Khương Uyển Đồng… chị được sung sướng bao nhiêu… con chị sẽ đau khổ bấy nhiêu mà thôi.”
“Hai đứa hẳn là đang rất hận mẹ, đúng không? Dì chỉ giúp hai đứa hận hơn thôi…”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:46:21

Lượt xem: 2103

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện