Chương 38

Tình Nhân Của Anh

Thảo Phạm 26/04/2023 09:46:59

“Cha mẹ không tới cứu tôi… nhưng nhất định sẽ có người khác tới…”


“Vậy à? Tôi rất mong chờ đấy.”
Thế nhưng, điều mà cả Đông Quân Hạo và Khương Ngữ Tịch chờ đợi đều không xảy ra. Cô ta đã bị bắt giam hơn một tuần, nhưng vẫn chưa có ai tới cứu. Đông Quân Hạo nghĩ vậy thì Khương Ngữ Tịch chỉ có thể tự cứu bản thân mình mà thôi.
Một tuần đó đối với Khương Uyển Đồng mà nói quả thực là địa ngục. Từ ngày Khương Ngữ Tịch bị bắt cóc, cô cũng thường xuyên gặp ác mộng. Trong mơ, cô thấy chính mình cũng rơi vào tay của kẻ khác, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt người đàn ông đó là ai.
Ngay cả khi tỉnh giấc, Khương Uyển Đồng vẫn thấy cảm giác đó rất chân thực, giống như là cô thật sự đã từng trải qua chuyện kinh khủng đó. Cô rời giường, quyết định không ngủ nữa.

“Thật đáng ghét mà…”
Có lẽ tiếng lạch cạch của Khương Uyển Đồng đã khiến hai đứa bé tỉnh giấc. Cô hốt hoảng, nhưng cũng may là hai đứa không khóc. Dạo này, có quá nhiều thứ khiến Khương Uyển Đồng phải lao lực, nên sáng hôm sau, cô đã tới bệnh viện khám sức khoẻ.
Sáng sớm, Khương Uyển Đồng đã ra khỏi nhà.
“Khương tiểu thư, đến lượt cô rồi, đi theo tôi.”
Khương Uyển Đồng theo y tá vào trong phòng khám. Quá trình khám tổng thể cũng mất khá nhiều thời gian. Khi Khương Uyển Đồng ra ngoài chờ kết, bác sĩ còn niềm nở với cô rồi nói.

“Không ngờ Khương tiểu thư còn trẻ như thế mà đã sinh con rồi. Chắc cô cũng mới sinh thôi nhỉ? Vậy trông cô không giống người từng sinh chút nào cả. Con của cô chắc hẳn là cũng rất đẹp.”
“Sinh… sinh con? Cô nhầm rồi, tôi còn chưa có bạn trai bao giờ, lấy đâu ra con chứ?”
“Cô cứ đùa, cô còn qua mắt được bác sĩ bọn tôi sao? Chưa bàn đến mấy chi tiết khác, vết mổ trên bụng cô không phải là cắt da thừa sau sinh thì là gì? Đừng nói với tôi là cô giảm béo nhanh quá đấy nhé.”
“Tôi… tôi…”
Khương Uyển Đồng sốc đến nỗi không nói nên lời, đánh rơi cả túi xách xuống, làm đồ đạc lăn ra khắp sàn.
“Cô không sao chứ?”
“Không thể nào… không thể nào… Bác… bác sĩ, có nhầm lẫn gì ở đây không vậy? Tôi… tôi không thể nào có con được…”
“Khương tiểu thư, cô đừng đùa nữa. Tôi bận lắm, không có thời gian đùa giỡn với cô.”
Bác sĩ gạt tay Khương Uyển Đồng ra. Cô run rẩy, cúi người xuống, nhặt từng thứ đồ bỏ vào trong túi, để mặc nước mắt rơi lã chã xuống nền gạch. Bước ra ngoài, đôi chân của cô đã mềm nhũn, ngay cả khuôn mặt cũng trắng bệch không còn chút huyết sắc nào.
Khương Uyển Đồng dựa vào tường, bước được mấy bước trên hành lang thì đã ngất xỉu. Cô không chịu nổi cú sốc này.


“Đồng Đồng, Đồng Đồng.”
Đến chiều, Khương Uyển Đồng mới tỉnh lại. Cô nhất thời chưa nhớ được lí do tại sao mình ngất đi, cho đến khi nhìn thấy cha mẹ đang túc trực bên mình. Cảm xúc lẫn lộn vào nhau, cô không biết phải đối mặt với cha mẹ thế nào.
“Đồng Đồng, con thấy sao rồi? Bác sĩ nói sức khoẻ con rất yếu… con…”
“Hai người định giấu con đến lúc nào?”
“Con… con nói gì vậy? Chúng ta đâu có giấu con cái gì…”
Khương Uyển Đồng cười thê lương. Cô cảm thấy suốt bao lâu nay, bản thân giống như một con ngốc vậy, bị người ta lừa tới lừa lui. Ông bà Khương vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tay còn chưa chạm vào vai cô thì đã bị cô thẳng thừng hất ra.
“Đừng động vào con!”
“Đồng Đồng, con sao vậy? Con nói rõ được không?”
“Đến giờ hai người còn chưa hiểu sao? Con có con, sao hai người không nói cho con? Ba năm trước, rốt cuộc đã có chuyện gì? Hai người nói đi!”

Bác sĩ nói cô mới sinh con, vậy thì cô không thể nào hôn mê suốt ba năm được. Bà Khương bắt đầu không kìm được nước mắt, ôm mặt khóc, không nói thành lời được. Giọng nói của ông Khương cũng bắt đầu nghẹn lại.
“Đồng Đồng, cha mẹ chỉ muốn con được sống một cuộc sống bình thường như trước kia mà thôi… con coi như hôm nay, con không biết gì, có được không?”
“Nhưng con muốn biết!”
“Con sẽ hối hận đấy…”
“Nếu không biết, con cũng sẽ hối hận cả đời.”
Cô đã trải qua những gì kinh khủng nhất rồi, cô còn phải sợ sao?
Cô muốn biết sự thật, muốn tìm ra những kẻ khốn nạn năm đó. Nếu không khiến chúng chịu sự trừng phạt thích đáng, cô không thể nào sống hạnh phúc được. Chúng dựa vào cái gì mà đối xử tàn bạo với cô? Cô chưa từng gây thù chuốc oán với ai, tại sao cô phải chịu đựng những điều đó?
“Sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, con có nói con ra ngoài gặp bạn… kết quả là không quay trở về nữa. Chúng ta tìm thế nào cũng không thấy con. Chúng ta còn tưởng… con đã ૮ɦếƭ… vậy là… chúng ta đồng ý để Tiểu Tịch đóng giả làm con.”
“Cho đến một ngày… đột nhiên có người gọi điện cho chúng ta, nói là tìm được con rồi. Lúc đó, con chỉ còn thoi thóp. Bác sĩ nói… con vừa sinh con được vài tháng, tinh thần chịu đả kíc***, cơ thể cũng bị suy nhược rất nhiều.”
“Đồng Đồng, đó đều là những chuyện không vui vẻ, con đừng…”

“Vậy đứa bé đó… hiện giờ đang ở đâu, nó thế nào rồi?”

IZTruyen.Com, 26/04/2023 09:46:59

Lượt xem: 1410

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện