Tình Sao Nghiệt Ngã
FULL

Tình Sao Nghiệt Ngã

Chuyên mục: Ngôn Tình Việt Nam

Tác giả: Nguyễn Nhật Thương

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: IZTruyen.Com

Nguồn: Sưu Tầm

Tình trạng: Full

0 Đề cử

- Dì Phùng, dì Phùng...
Không thấy có tiếng động, Uyển Nhã khẽ nhíu mày, bàn tay đưa lên xoa xoa thái dương, bất chợt đôi mắt mở to hết cỡ, cô hốt hoảng ngồi dậy, gắng gượng bước xuống giường, rồi đi xuống lầu gọi to:
- Dì Phùng, dì Phùng.
Bà ở trong bếp đang bế Bảo Bảo nghe tiếng cô gọi liền đi ra:



- Uyển Nhã, con tỉnh rồi sao?
Cô từ trên lầu đi xuống thấy được điều mà mình muốn tìm, đôi mắt chợt long lanh nước liền vội vàng chạy đến ôm lấy đứa bé, đôi đồng tử đảo quanh dò xét khắp người Bảo Bảo như muốn chắc chắn rằng nó không bị tổn thương chỗ nào, bất chợt nước mắt không tự chủ được liền trào ra:
- Bảo Bảo, thật may quá.
Dì Phùng thấy vậy khẽ cười an ủi cô:
- Uyển Nhã, dì đã nói Bảo Bảo sẽ không sao mà. Thiếu Hạo nó sẽ không làm hại thằng bé đâu.

Uyển Nhã lúc này chẳng để tâm đến lời bà nói, chỉ biết ôm chặt lấy thằng bé vào lòng như sợ đánh mất. Nước mắt vẫn cứ không kìm lại được mà ồ ạt chảy ra, thật may hắn không làm gì đứa bé nếu không cô thật sự sẽ ân hận mà ૮ɦếƭ mất.
Uyển Nhã như trút bỏ được tảng đá trong lòng đi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống đùa nghịch với đứa bé.
Cùng lúc đấy, tiếng xe chạy vào trong sân, biết hắn đã về trong lòng cô bỗng có chút lo sợ, vòng tay ôm thằng bé bất giác lại siết chặt hơn, cô vôi vàng đứng dậy toan đi lên phòng thì...
- Đứng lại.
Uyển Nhã bất giác đứng khựng lại nhưng chẳng dám quay đầu.
Hắn từ phía sau đi đến trước mặt cô, đôi mắt nhìn xoáy sâu vào gương mặt đang tái nhợt ấy:
- Thấy tôi về, liền bỏ đi, cô là đang làm chuyện gì xấu sao?
Uyển Nhã nghe vậy kinh hãi, tay vẫn cứ ôm chặt đứa bé, lúng túng nói:
- Không phải...tại vì...Bảo Bảo...à không...tại em thấy có chút mệt...nên muốn về phòng nghỉ thôi.
- Tôi chỉ nói vậy thôi, sao cô phải gấp gáp như vậy?

Uyển Nhã thấy hắn nói vậy chỉ gượng gạo lấy 1 nụ cười đầu đầu với hắn rồi khẽ lách người rời đi, cô thật sự sợ cái khí thế bức người của hắn, tốt nhất vẫn cứ nên tránh xa 1 chút.
- Tên đó là ai?
Lời vừa nói ra hắn khẽ tự chửi thề: mẹ kiếp, hắn quan tâm làm gì vậy?
Cô vì câu hỏi của hắn chân lại dừng bước, quay người lại ngỡ ngàng nhìn hắn khó hiểu:
- Anh nói ai?
Hắn tự thấy mình có chút ngớ ngẩn khi hỏi câu đó, sắc mặt nhanh chóng trở nên lạnh nhạt, 2 tay đút túi từng bước đi đến chỗ cô gằn lên từng chữ:
- Cô nên nhớ thân phận bây giờ của mình, đừng để người ngoài thấy cô cùng với người đàn ông khác sẽ ảnh hưởng đến danh dự của tôi.
Dứt lời hắn lướt qua cô rồi đi thẳng lên lầu. Uyển Nhã đứng đấy nhìn theo bóng lưng hắn khó hiểu. Hôn lễ của cô và hắn chẳng có 1 vị khách nào vì vậy cho dù cô có như thế đi nữa thì cũng đâu ai biết mà ảnh hưởng đến danh dự của hắn cơ chứ. Uyển Nhã nghĩ vậy rồi lại nhìn sang đứa bé khẽ thở dài: cũng phải cảm ơn hắn vì đã không làm gì Bảo Bảo của cô.

Xem đầy đủ

Tủ truyện