Chương 2-5

Tình Yêu Pha Lê

Tuyết Ảnh Sương Hồn 14/01/2024 11:51:34

Love 5:

Lại một ngày chủ nhật nữa.

Mấy hôm trước Nguyệt Loan đã hẹn với Vũ Phi đi dạo phố, hôm nay trước khi đi lại gọi điện thoại đến bàn bạc với cô. Kết quả Vũ Phi nói: “Hôm nay không di dạo phố được rồi, có điều cậu phải đi cùng với tớ đến một nơi khác”.

Lâm Nguyệt Loan chán nản đến nhà Giang Vũ Phi, mở cửa đón cô lại là một thương binh, tay phải băng trắng đeo trước ng.

“Phi Phi, cậu làm sao thế?”.

“Đừng hỏi nữa đi, sáng qua chơi đùa với mấy đứa bạn ngoài sân tập, có đứa con trai cầm ván trượt đến, mọi người giành nhau chơi. Người ta chơi không sao, tớ vừa trượt chưa được hai phút thì đã ngã một cái đau điếng, bây giờ thành thế này đây”.

“Cậu cũng thật là, không biết chơi thì đừng có chơi, chơi trò đó dễ ngã lắm! Tớ chưa bao giờ dám chơi cả”. Lâm Nguyệt Loan luôn lùi xa ba bước với những đồ chơi dễ khiến con người mất thăng bằng.

“Tớ cũng đâu có định chơi trò đó, nhưng hôm đó đông người, ai cũng chơi rồi tớ hứng lên thử một tí, ai biết được tớ lại đen đủi mà ngã chứ! Haizz, không may mắn chút nào”. Giang Vũ Phi thở ngắn than dài.

Lâm Nguyệt Loan nhìn Vũ Phi rồi nói: “Nhìn cậu cứ như vừa từ Iraq trở về ấy”.

“Thôi đi, đừng cười tớ nữa. Đi cùng tớ đến bác sĩ, hôm nay phải đi thay thuốc”.

“Bố mẹ cậu đâu, sao không có ai ở nhà?”. Lâm Nguyệt Loan lúc này mới nhớ mình chưa gặp bố mẹ Vũ Phi.

“Bố tớ đi công tác một tuần rồi, mẹ thì hôm nay phải làm thêm”. Bố mẹ Vũ Phi làm việc trong một công ty thương mại của nước ngoài bận tối tăm mặt mũi. “Tớ có bố mẹ mà cứ như không”.

“Sao lại nói thế chứ, còn hơn tớ nhiều mà”.

Vũ Phi vốn chỉ định nói đùa, nhưng không muốn nói quá nhiều sợ ảnh hưởng đến Nguyệt Loan nên đã chuyển chủ đề: “Đi thôi, cùng tớ đến phòng khám xương của bác sĩ Thành Bác Văn”.

Phòng khám xương của bác sĩ Thành Bác Văn là một phòng khám rất hiện đại.

Nhân viên lễ tân vui vẻ chào đón các bệnh nhân. Cô cúi người tỏ ý xin lỗi và nói: “Bác Dư, thật ngại quá. Bác đợi thêm năm phút nữa”.

Vũ Phi đã hẹn giờ trước, hôm nay đến sớm mấy phút. “Chị Vương”, cô gọi tên nhân viên lễ tân một cách thân quen. “Em cũng phải đợi năm phút à?”.

“Xin lỗi Phi Phi, đáng lẽ chỉ phải đợi năm phút nhưng thời gian hội chẩn của bác sĩ Thành mới thay đổi nên chắc em phải đợi nửa tiếng, không sao chứ?”.

“Không sao ạ, đằng nào em cũng không có việc gì”.

Vũ Phi quay sang giới thiệu với Nguyệt Loan: “Loan Loan, đây là chị Vương, hàng xóm nhà tớ, nghe nói tớ bị gẫy tay nên giới thiệu tớ đến đây. Bác sĩ Thành là bác sĩ khoa xương tốt nhất ở thành phố A, người bình thường muốn gặp cũng không gặp được ý”.

“Em chào chị Vương”. Lâm Nguyệt Loan chào chị Vương rồi quay sang nhìn phòng khám một lượt. “Phòng khám đẹp như thế này, nhìn là có thể tưởng tượng ra danh tiếng của bác sĩ Thành rồi”.

Phòng khám này có hai tầng. Tầng dưới là nơi đón khách, tiếp khách và phòng chờ, được trang trí đẹp và tinh tế như khách sạn. Ghế sofa với họa tiết vải nghệ thuật được đặt rất hợp lý, bốn phía bày những loại cây cảnh có sức sống mãnh liệt như cây trầu cảnh, phật châu, dừa cảnh… rất trang nhã và tạo cảm giác yên tĩnh. Sát tường đặt một bể cá, qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy cá đang bơi, rong, đá và gỗ với hình thù kỳ dị… một thế giới nhỏ trong nước, là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tự nhiên và nghệ thuật, khoa học.

Lâm Nguyệt Loan đi lên phía trước, Vũ Phi cũng tò mò đi theo, sau đó chỉ cho cô xem bằng tay trái: “Loan Loan, cậu nhìn hai con cá trong suốt này đặc biệt chưa”.

Lâm Nguyệt Loan nhìn theo hướng tay cô chỉ, quả nhiên trong làn nước xanh biếc có hai chú cá nhỏ, toàn thân trong suốt, giống như hai miếng thủy tinh đang đi chuyển. Hai người lại gần nhìn khiến hai chú cá bị kinh động nên vội vã lặn xuống. Hai cô gái cùng đuổi theo hai chú cá, còn quỳ hẳn xuống dưới đất để quan sát chúng ẩn nấp trong bụi cỏ.

Có tiếng bước chân vọng trên cầu thang, sau đó có tiếng nói: “Bác sĩ Thành, không cần tiễn nữa, hôm nay lại làm phiền bác sĩ rồi”. Tiếng phụ nữ ấm áp vang lên.

“Bà nói gì thế, bình thường thì vẫn khám định kỳ mà, chẳng qua là sớm mấy ngày thôi”.

“Bác sĩ có nhiều lịch hẹn, chúng tôi lại đến sớm mấy ngày làm đảo lộn lịch làm việc của bác sĩ. Thực sự xin lỗi, nhưng không đến thì thực sự chúng tôi không yên tâm được”.

“Tôi hiểu nỗi lòng của bà, đằng nào cũng sắp xếp được thời gian nên không có gì trở ngại. A Lãng, lần này khiến mẹ cháu lo lắng quá rồi, lần sau không được như thế nữa”.

“Con biết rồi’”. Một giọng nói trong như nước vang lên, thật quen thuộc.

Lâm Nguyệt Loan bất chợt quay đầu lại nhìn, ngồi trên ghế sofa đằng sau cô, cách một chậu trầu cảnh rậm rạp, là Minh Nhật Lãng.

Cậu ăn mặc rất giản dị, áo sơ mi và quần bò xanh, màu trắng tinh khiết kết hợp với màu xanh, tràn đầy sức sống như cánh buồm căng gió trên biển xanh. Trang phục đơn giản mà thời trang này là kiểu mà cô thích nhất, mặc lên người Minh Nhật Lãng thì càng chẳng có gì phải bàn cãi, là sự lựa chọn hợp lý nhất. Nhưng nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi, Minh Nhật Lãng… cậu ấy cũng đến khám xương, cậu ấy bị ốm sao? Nhưng cậu ấy đâu có gãy tay hay gãy chân!

Giang Vũ Phi nhìn một cái là nhận ra Minh Nhật Lãng, cô liền vội vàng thì thầm với Nguyệt Loan: “Ê, Loan Loan, kia chẳng phải là hoàng tử mặt trời trường cậu sao? Sao lại ở đây?”.

“Sao tớ biết được, tớ đang tự hỏi đây”.

Hai người vừa hỏi vừa đáp cũng là lúc mẹ con Nhật Lãng chào tạm biệt bác sĩ Thành ra về. Bác sĩ Thành quay người lên lầu, nhân viên lễ tân liền gọi bệnh nhân tiếp theo: “Bác Dư số bốn, bác lên lầu được rồi”.

Mỗi ngày bác sĩ Thành chỉ khám cho mười bệnh nhân, sáng năm chiều năm. Số bốn bác Dư đã vào trong, phòng chờ chỉ còn Vũ Phi đang đợi. Cô chạy ra ngoài kéo Nguyệt Loan vào rồi đến hỏi chuyện chị Vương: “Chị ơi, cậu đẹp trai ban nãy cũng đến khám bệnh hả chị?”.

Cô bé rất thông minh, cố ý giả vờ không quen Minh Nhật Lãng, như thế thì chị Vương mới không phòng bị gì mà tiết lộ thông tin.

“Đúng thế, cậu ấy là bệnh nhân mà bác sĩ Thành quan tâm nhất”.

“Cậu ấy bị bệnh á? Nhìn khỏe mạnh thế cơ mà”.

“Bệnh cậu ấy ở trong xương, làm sao các em nhìn thấy được chứ!”.

“Chị Vương, cậu ấy mắc bệnh gì ạ?”. Lâm Nguyệt Loan hỏi.

“Cậu ấy mắc bệnh xương hiếm gặp lắm, bệnh xương thủy tinh”.

Hai cô bé đều chưa nghe đến bệnh này bao giờ nên tròn mắt ngạc nhiên. Chị Vương liền giải thích sơ qua cho hai người hiểu.

“Đây là một bệnh bẩm sinh, trẻ bị mắc bệnh có tỉ lệ xương thấp, có thể chia làm hai loại là bẩm sinh và loại phát triển chậm. Trong những trường hợp nặng, bệnh biểu hiện ngay khi chào đời khiến trẻ sơ sinh bị gãy nhiều xương. Phần lớn trẻ bị bệnh ૮ɦếƭ sau khi sinh một thời gian ngắn. Bệnh có thể biểu hiện muộn ở những trường hợp nhẹ hơn, làm ảnh hưởng tới sự phát triển của khối cơ, làm giảm sức bền cơ. Tỉ lệ mắc bệnh ở trẻ sơ sinh nam và nữ là như nhau, theo thống kê khoảng hai mươi nghìn ca sinh nở thì có một em mắc bệnh. Dựa vào gene di truyền hoặc các đặc trưng về xương biểu hiện ra bên ngoài như hệ thống xương hoặc mức độ giòn xương. Chỉ cần tư thế hoặc động tác không phù hợp đều có thể dẫn đến gãy xương hoặc bị thương. Vì thế những người mắc bệnh này còn được gọi là 乃úp bê thủy tinh”.

“A, xương toàn thân không cẩn thận là bị gãy, cậu ấy lại mắc căn bệnh này, thật đáng tiếc”. Giang Vũ Phi mới bị gãy tay mà cả người khắp các khớp xương chỗ nào cũng đau đớn. Đột nhiên nghe được chuyện kỳ lạ về bệnh xương, thật sự có chút đồng cảm.

Lâm Nguyệt Loan vô cùng sững sờ, không ngờ Minh Nhật Lãng lại mắc căn bệnh này. Hèn chi ở trường cậu ấy luôn cẩn thận và hạn chế tiếp xúc chân tay với người khác. Hèn chi cậu ấy không tham gia những trò chơi nô đùa với cả lớp. Hèn chi cậu ấy chỉ chọn những môn thể dục nhẹ nhàng hoặc xin nghỉ. Hèn chi ba ngày hội thao ở trường mà cậu ấy cũng không đến hôm nào. Hèn chi cậu ấy lớn thế này rồi mà chưa từng đi đâu một mình. Không phải do bố mẹ cậu ấy chăm sóc quá kỹ càng, mà là cần phải chăm sóc cậu ấy như thế…

“Thực sự rất đáng tiếc”. Chị Vương cũng thở dài, “Một chàng trai xuất sắc như thế, nhân phẩm, gia thế đều tốt, người khác nhìn vào đều nghĩ đó như món quà của thượng đế, vậy mà lại mắc căn bệnh này, có tiền cũng không chữa được”.

“Bệnh này có tiền cũng không chữa được sao?”. Giang Vũ Phi ngạc nhiên hỏi.

“Căn bệnh này hiện nay vẫn chưa có cách chữa, chỉ dựa vào cách phòng bệnh là chính, vì thế bệnh nhân khi hoạt động phải tuyệt đối cẩn thận”.

“Thực sự đáng thương quá”. Giang Vũ Phi lại thở dài thườn thượt, “Cậu ấy hoàn hảo như hoàng tử trong truyện cổ tích, ông trời sao lại nhẫn tâm bắt cậu ấy mắc căn bệnh này chứ?”.

Yên lặng một hồi lâu, Lâm Nguyệt Loan đột nhiên lên tiếng: “Thượng đế không cho ai quá nhiều”.

Ba người nói chuyện ở quầy lễ tân mà không để ý tới cánh cửa kính đã bị đẩy hé ra từ bao giờ. Minh Nhật Lãng đang đứng ở cửa, mím chặt môi nghe người khác nói về bệnh tình của mình. Đồng tình, đáng thương, đáng tiếc, tiếc nuối… những lời này cậu nghe quen lắm rồi, bao nhiêu người thương xót cậu… đôi môi Minh Nhật Lãng mím chặt đến nỗi sắp trắng bệch ra.

Lúc đó, cậu nghe thấy Lâm Nguyệt Loan nói: “Thượng đế không cho ai quá nhiều”.

Cảm xúc dội lên trong lòng, cậu đẩy mạnh cửa rồi bước đi. Cậu đi nhẹ nhàng như lúc đến, chẳng có ai biết cậu đến cả.

Chiếc xe ô tô dừng ở bên đường, cậu hậm hực mở cửa lên xe mà không nói năng gì. Bà Minh ngồi trong xe ân cần hỏi: “A Lãng, không phải con nói muốn đi hỏi bác sĩ Thành điều gì đó sao? Tại sao lại đứng ở cửa mà không vào thế?”.

Minh Nhật Lãng trả lời cụt lủn: “Đột nhiên không muốn hỏi nữa”.

“Thằng bé này, dạo này sao tính khí thất thường thế?”. Bà Minh hỏi.

Minh Nhật Lãng không đáp lại, cậu không muốn nói gì nữa. Nhắm mắt ngả người ra hàng ghế sau, trong đầu cứ lởn vởn câu nói của Nguyệt Loan: “Thượng đế không cho ai quá nhiều”.

“A Lãng, con sao thế? Mệt à?”. Bà Minh thực sự rất lo lắng cho con.

“Mẹ”. Minh Nhật Lãng nhắm mắt nói: “Thượng đế không cho ai quá nhiều, là thế này sao?”.

Bà Minh giật mình, những lời này vỡ vụn trong lòng bà, vỡ thành trăm mảnh.

Viên đá tuy không đẹp nhưng có thể vĩnh viễn ngàn năm. Hoa tươi đẹp không gì bằng nhưng cũng chỉ ngát hương trong một mùa. Thượng đế không bao giờ tạo ra con người và vạn vật hoàn mỹ, không khiếm khuyết. Cuộc sống cũng chẳng để việc gì viên mãn một trăm phần trăm. Chẳng có ai có thể giành được tất cả hạnh phúc, trong cuộc sống luôn luôn có cảm giác khiếm khuyết như thế.

Con người luôn có ly hợp, vui buồn. Giống như trăng có lúc tròn khuyết, mờ, tỏ.

Im lặng một lúc lâu, bà Minh dịu dàng nói với con: “A Lãng, thượng đế không cho ai thập toàn thập mỹ cả, ông ấy luôn khiến cho người ta có được cái này và mất đi cái khác. Nhưng chúng ta có thể hài lòng với những gì chúng ta đạt được”.

Minh Nhật Lãng mở choàng mắt, nhìn mẹ và không nói gì. Bà Minh nhìn con trai cười rồi nhẹ nhàng nắm bàn tay con.

“Thượng đế cho mẹ có con, tuy không cho con sức khỏe, nhưng mẹ rất mãn nguyện rồi. Mẹ rất yêu con, A Lãng à. Trước khi biết con bị bệnh, bố mẹ dự tính sinh một em bé nữa. Nhưng khi con bệnh, bố mẹ quyết không sinh nữa, bố mẹ chỉ cần con. Bố mẹ muốn dành hết thời gian và tâm huyết cũng như tình yêu cho con. Con là đứa con yêu thương duy nhất của mẹ. Bố mẹ yêu con như thế mà con còn buồn phiền về bệnh của mình sao? Những lời như thế thực sự khiến mẹ đau lòng lắm!”.

“Mẹ”. Nhật Lãng cúi đầu nói, giọng run run xúc động: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn bố”.

Cậu thiếu niên mười sáu tuổi ôm chầm lấy mẹ không chút ngại ngùng, giấu mặt vào trong lòng mẹ, giấu đi những giọt nước mắt của mình.

Bà Minh ôm con vào lòng, trong lòng cũng bộn bề cảm xúc.

Thể chất Minh Nhật Lãng yếu ớt ngay từ nhỏ, một tuổi mới bắt đầu mọc răng, hai tuổi mới tập đi. Ban đầu bà và ông Minh cứ nghĩ mọc răng và chậm đi là do thiếu canxi, thế là ông bà liên tục bổ sung canxi cho cậu.

Năm bốn tuổi, đi học mẫu giáo, Nhật Lãng và bạn chơi đuổi nhau, không may bị ngã, chân phải sưng một cục to tướng. Cô giáo vội đưa cậu đến bệnh viện và được bác sĩ chẩn đoán là gẫy xương. Năm đó do còn nhỏ tuổi nên vết gẫy nhanh chóng lành lại sau một thời gian nẹp cố định. Ông bà Minh cũng không để xảy ra chuyện đó nữa và chỉ coi đó như một tai nạn ngoài ý muốn.

Thế nhưng chưa đến nửa năm sau A Lãng lại bị ngã ở mẫu giáo, lần này là gẫy tay phải. Chưa đầy sáu tháng mà gãy xương hai lần, ông bà Minh đều cảm thấy không ổn, nghĩ vậy cả hai liền đưa con đến gặp bác sĩ Thành Bác Văn – bác sĩ khoa xương nổi tiếng nhất trong thành phố để kiểm tra. Sau khi kiểm tra cẩn thận cả hai mới biết Nhật Lãng mắc bệnh Osteogenesis Imperfecta - OI bẩm sinh hay còn gọi là bệnh giòn xương.

Bác sĩ Thành tận tình giải thích cho bố mẹ Minh Nhật Lãng biết về căn bệnh này.

Bệnh Osteogenesis Imperfecta - OI bẩm sinh hay còn gọi là bệnh giòn xương. Đây là một nhóm bệnh lý bao gồm nhiều thể lâm sàng và có đặc điểm di truyền. Đặc trưng của bệnh là sự tổn thương thành phần collagen type I của mô liên kết gây nên bệnh lâm sàng không những ở xương mà còn ở da, dây chằng, võng mạc mắt và răng như: Gãy xương tự phát, biến dạng xương, lùn, bất thường của răng (tạo răng bất toàn), giảm thính lực. Căn bệnh này chủ yếu là do di truyền bởi gene trội hoặc lặn từ phía bố hoặc mẹ.

“Hai người đã may mắn nhất trong vạn điều không may rồi, đứa bé này mắc bệnh giòn xương loại I. Ngoài các triệu chứng dễ gãy xương, mắt xanh ra thì không có triệu chứng khác. Nên biết rằng, những đứa trẻ mắc bệnh này nặng, xương không chỉ giòn như thủy tinh, dễ vỡ, mà ngay cả tư thế ôm ấp không đúng cũng có thể khiến đứa trẻ gãy xương. Hơn nữa, còn có thể dẫn tới việc mất thị lực, què chân, xương dị tật, thậm chí còn ảnh hưởng đến tính mạng”.

“Bác sĩ, bệnh này chữa như thế nào?”. Ông Minh Hạo Thiên lo lắng hỏi.

Bác sĩ Thành buồn bã nói: “Về căn bệnh giòn xương này, hiện nay y học vẫn chưa có cách điều trị đặc biệt. Có thể uống thuốc để tăng mật độ xương, nhưng chủ yếu vẫn là ngăn chặn việc gẫy xương. Phải bảo vệ nghiêm ngặt cho người bệnh, không để cho họ nhảy hoặc chạy, không được tham gia các hoạt động mạnh, không thể va chạm với ngoại lực tác động. Cho đến khi tỉ lệ gãy xương giảm đi, tỉ lệ gãy xương của bệnh loại I thông thường sẽ được cải thiện dần dần sau thời kỳ trưởng thành”.

“Bác sĩ, ngoài những điều trên ra, thực sự không còn biện pháp khác sao?”.

Nghĩ tới những lời bác sĩ vừa nói, bà Minh cảm thấy trong lòng vô cùng lạnh lẽo. Bảo vệ con nghiêm ngặt khác nào cách ly con với chúng bạn, nếu không chuyện ngoài ý muốn ở trường mẫu giáo sẽ tiếp tục lặp lại. A Lãng là đứa trẻ hoạt bát như thế, làm sao nó chịu nhốt mình trong nhà? Lại còn không thể chạy nhảy nữa!

“Tôi rất lấy làm tiếc, bà Minh, ngoài những phương pháp trên thực sự không còn cách nào khác. Bà nên chăm sóc cậu ấy cẩn thận. Xương ở độ tuổi này dễ gãy nhất, nếu liên tục để gãy xương như thế sẽ khiến xương dị hình. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến chiều cao của trẻ mà sẽ khiến cơ thể của trẻ phát triển dị dạng”.

Chẩn đoán và khuyến cáo của bác sĩ Thành khiến vợ chồng bà Minh mất ngủ cả đêm. Ông Minh lặng lẽ *** trong thư phòng, bà Minh ngồi nhìn đứa con ngủ say mà lặng lẽ rơi nước mắt suốt đêm.

Minh Nhật Lãng còn nhỏ nên không hiểu tại sao cuộc sống của mình lại thay đổi như thế. Ban đầu cậu vẫn nghĩ do vết thương của mình chưa khỏi nên bố mẹ không cho phép cậu ra ngoài chơi với bạn bè. Nhưng sau khi tháo nẹp xương, cậu vẫn bị mẹ giữ ở nhà. Đã thế còn bị căn dặn không được chạy, không được nhảy, chỉ được xem phim hoạt hình, đọc sách thiếu nhi. Ngay cả phòng giải trí bố cậu chuẩn bị cho cũng không được vào chơi một mình, nhất định phải có mẹ chơi cùng thì mới được chơi cầu trượt. Ngay cả nhảy giường bật, đá bóng, trèo cầu thang... đều không được chơi. Ngay cả việc đi xe đạp ba bánh cậu thích nhất bây giờ mẹ cũng không cho chơi nữa, cho dù cậu khóc lóc, kêu gào thế nào đi chăng nữa.

Nhưng vẫn chẳng thể tránh được tổn thương. Cánh tay A Lãng chưa khỏi được hai tháng thì một lần đi cầu thang lại bị ngã, cổ tay trái lại bị gẫy. Sau khi xử lý vết thương xong bác sĩ Thành nói với vẻ nghiêm trọng: “Phải cẩn thận, nếu cứ gãy xương nữa thì cánh tay sẽ bị dị dạng đó”.

Minh Hạo Thiên vì muốn bảo vệ con nên đã trải trên nền nhà thêm hai tầng đệm. Những vật dụng có cạnh nhọn trong gia đình cũng được thay hết. Như thế này nếu nhỡ có va phải cũng giảm tổn thương xuống mức thấp nhất. Bà Minh càng quan tâm, chăm sóc con hơn, chỉ cần sơ sẩy cái là có chuyện. Nhưng cẩn thận mấy cũng chỉ được vài tháng, sự cố lại xảy ra. A Lãng đã bị ngã trong nhà vệ sinh. Khi phát hiện mình không thể đứng dậy được, cậu mới sợ hãi khóc thét lên: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”.

Lần này là gãy hai chân, sau khi bó bột phải mất đúng ba tháng mới hoàn toàn phục hồi. Hơn nữa việc gãy xương đã trở thành nỗi ám ảnh của cậu, cậu bắt đầu ý thức được bản thân mình khác với người khác. Từ đó cậu sợ bị ngã, nếu như trước đây luôn chạy nhảy thì bây giờ đi chầm chậm từng bước một, còn chậm hơn ốc sên. Tuy thế điều này lại có lợi cho bệnh tình của cậu. Nhưng nhìn một đứa trẻ đang tuổi ăn chơi đi chậm như ông già, thực sự là việc khiến người ta đau lòng.

Bà Minh khẩn cầu bác sĩ Thành: “Tôi không thể để A Lãng cứ ૮ɦếƭ dần ૮ɦếƭ mòn về tinh thần thế này được, có môn thể thao nào phù hợp với con tôi không?”.

Bác sĩ Thành nghĩ một hồi rồi nói: “Hãy dẫn A Lãng đi bơi đi, tôi nghĩ đây là môn thể thao phù hợp nhất với cậu bé”.

Lúc đó là vào đầu đông nên bể bơi nhà họ Minh không dùng được. Thế là bà dẫn con đến một hồ bơi nước nóng trong nhà ở một câu lạc bộ cao cấp. Minh Nhật Lãng tập bơi ở một hồ bơi nhỏ dành cho nhi đồng. Bà từ từ dẫn con xuống nước, để cậu thả lỏng cơ thể. Ban đầu cậu chỉ dám khua khua tay, sau đó mở rộng hơn, cuối cùng sung sướng lặn ngụp trong nước. Cậu bé chơi vui quá nên cười vang. Lâu lắm rồi mới được nghe tiếng cười vui như thế, bà Minh đứng đó mà nước mắt lăn lúc nào không hay.

Ông Minh mau chóng xây một hồ bơi nước nóng trong nhà cho con. Ngoài giờ ngủ ra, phần lớn thời gian Minh Nhật Lãng đều ở dưới hồ bơi. Cậu học bơi rất nhanh nhưng kỹ thuật cũng chỉ bình thường. Do vấn đề thể chất nên cậu không bơi nhanh hay thực hiện được những động tác khó. Còn môn bơi đối với cậu mà nói cũng không phải là một môn rèn luyện mà đó là một cái ôm dịu dàng, một sự an ủi ấm áp.

So với việc đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm trên mặt đất thì làn nước mềm mại chính là vị cứu tinh duy nhất của Minh Nhật Lãng. Ở dưới nước giống như ở trong țử çɥñğ của người mẹ, đó là nơi an toàn không cần bất kỳ sự bảo vệ nào.

Từ ngày thân quen với nước, Minh Nhật Lãng không xảy ra tai nạn nào nữa. Cơn ác mộng gãy xương dần dần rời xa cậu. Cậu không giống như những bệnh nhân mắc bệnh giòn xương khác không cao được, thậm chí bị gù lưng, mà ngược lại cậu phát triển bình thường, thân hình cân đối. Chỉ là hơi mỏng manh so với các bạn cùng lứa, khi kiểm tra sức khỏe cho cậu, bác sĩ Thành vô cùng mãn nguyện. Nhưng vẫn luôn nhắc nhở bà Minh không được coi thường, lơ là cảnh giác, vẫn phải cẩn thận tránh những điều đáng tiếc xảy ra.

Sáng thứ hai, tại trường trung học phổ thông Thần Quang.

Minh Nhật Lãng vừa bước vào lớp 10 (3) thì cả lớp đồng loạt đứng dậy vỗ tay chào đón cậu. Các bạn nữ vô cùng nhiệt tình, cậu cậu tớ tớ luôn miệng.

“Minh Nhật Lãng, cuối cùng cậu cũng đi học rồi”.

“Minh Nhật Lãng, sao cậu lại ốm thế? Ốm hẳn một tuần”.

“Minh Nhật Lãng, bọn tớ định đến thăm cậu, nhưng không biết nhà cậu ở đâu”.

Minh Nhật Lãng không biết phải trả lời thế nào, cậu chỉ cười và đi vào lớp. Cúi người cảm ơn các bạn sau đó về chỗ ngồi. Bất giác, cậu ngước lên nhìn Lâm Nguyệt Loan. Bốn mắt nhìn nhau, cô bé chỉ cười chứ không nói gì.

Lâm Nguyệt Loan biết bệnh của cậu rồi, liệu có nói cho ai biết không? Nhìn cô ấy đâu có giống những người hay buôn chuyện. Nhưng, liệu cô ấy có nói với bạn bè thân cận không? Ví dụ như… bất chợt Nhật Lãng nhìn sang Tiêu Tinh Dã.

Cảm giác của Tiêu Tinh Dã rất nhạy bén, tuy Nhật Lãng chỉ lướt qua thôi nhưng cậu đã có thể cảm nhận được. Cậu quay lại và nhìn thấy ánh mắt Minh Nhật Lãng. Cậu đến bên Nhật Lãng và thì thầm: “Minh đại thiếu gia, cậu yên tâm đi, chuyện xấu hổ đó của cậu tớ không nói ra đâu”.

Chuyện xấu hổ! Chuyện xấu gì chứ? Minh Nhật Lãng coi như không hiểu.

“Mới đi bộ có mấy trạm xe mà đã ốm cả tuần, Minh Nhật Lãng à, cậu thật là vô dụng”. Tiêu Tinh Dã kết luận.

Minh Nhật Lãng thở phào một cái, Tiêu Tinh Dã không biết chuyện gì cả, sau đó lại sầm mặt lại vì cái câu “vô dụng” của Tiêu Tinh Dã, câu nói sắc như gai ấy *** vào tim cậu.

“Tiêu Tinh Dã, cậu nói vớ vẩn gì thế, cậu xem thành tích học tập của mình xem, ngữ văn thi không tốt, làm toán thì làm bừa, còn tiếp tục như thế nữa cậu vô dụng thì có”. Lâm Nguyệt Loan quay đầu lại mắng cho cậu ta một trận.

Tiêu Tinh Dã cứng họng không nói gì nữa. Bài thi văn lần trước, câu cuối cùng có hai đáp án, chọn câu chính xác nhất. Cậu nghĩ chán chê mà không ra cuối cùng viết một câu: Chồng nói chồng có lý, vợ nói vợ có lý, xem ra chẳng ai có lý, ngẫm nghĩ thấy đều có lý.

Câu này khiến thầy giáo giận sôi người và đọc đáp án của cậu cho cả lớp nghe, cả lớp cười nghiêng cười ngả.

Minh Nhật Lãng không hiểu chuyện gì nên quay sang nhìn Nguyệt Loan khó hiểu. Cô không giải thích gì mà chỉ cười: “Minh Nhật Lãng, Tiêu Tinh Dã thích nói linh tinh, cậu cứ kệ đi”.

Chuông vào lớp vang lên, các bạn cũng không nói gì nữa, chuẩn bị sách vở học bài.

IZTruyen.Com, 14/01/2024 11:51:34

Lượt xem: 17

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện