Chương 135: Gặp lại chân thế thành

Tự Cẩm

Đông Thiên Đích Liễu Diệp 20/11/2023 19:04:32

Từ chùa Linh Vụ đến Trường Hưng Hầu phủ đều có thân ảnh của tiểu cô nương kia, Chân Thế Thành bằng vào trực giác nhạy bén dưỡng thành qua nhiều năm phá án, liền không thể nào xem nhẹ điểm này.
Thuộc hạ hồi bẩm nói: “ Đại nhân, ti chức điều tra rồi, trong những quý nữ đi dự tiệc Trường Hưng Hầu phủ cùng ngày cũng không có cô nương họ Tưởng.”
Chân Thế Thành vuốt vuốt chòm râu.
Dòng họ là giả sao?
Này cũng không khó lý giải, lúc ấy huynh trưởng của tiểu cô nương quấn vào án Gi*t người ở chùa Linh Vụ, không muốn nói ra tên thật chính là nhân chi thường tình thôi.
Chân Thế Thành dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn thuộc hạ: “ Nào cần phiền toái như vậy, trực tiếp đến hỏi trong những quý nữ dự tiệc cùng ngày vị xinh đẹp nhất có lai lịch gì là được rồi.”
Thuộc hạ nhìn về phía Chân Thế Thành ánh mắt lập tức vô cùng vi diệu.
Thật không nghĩ tới đại nhân còn là loại người này!
Chân Thế Thành tức giận đến thiếu chút nữa giật đứt luôn bộ râu, nhấc chân đạp cho thuộc hạ một cước: “ Còn không mau đi thăm dò!”
Thuộc hạ rất nhanh có hồi âm: “Vị cô nương kia họ Khương, chính là cô nương Đông Bình Bá phủ, hàng Tứ.”
“ Đông Bình Bá phủ?” Chân Thế Thành ánh mắt chợt lóe, vuốt vuốt râu.
Thê tử của Trường Hưng Hầu thế tử xuất thân Đông Bình Bá phủ, thì ra tiểu cô nương kia là em vợ của Trường Hưng Hầu thế tử.
Chùa Linh Vụ, ngắm hoa yến Trường Hưng Hầu phủ, dung mạo xuất chúng Khương Tứ cô nương, Trường Hưng Hầu thế tử chú trọng ăn mặc......
Những tin tức này giống như từng viên trân châu, chỉ thiếu một sợi dây là đã có thể xâu chuỗi.
Chân Thế Thành nhắm mắt dựa vào thành ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Một kiện tiếp một kiện bản án làm cho người đàn ông tuổi gần chạc trung niên này bởi vì bận rộn mà lộ ra mấy phần tiều tụy, đỉnh mày cương nghị cùng mi tâm khóa chặt dựng thẳng nếp nhăn khiến cho người ta hiểu được đó là một người cho dù gặp được vấn đề cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Thuộc hạ biết đây là thời điểm đại nhân suy nghĩ, thành thành thật thật ngậm miệng lại không dám quấy nhiễu.
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ ngón tay có tiết tấu đột nhiên dừng lại, Chân Thế Thành mở mắt.
“ Ta hiểu rồi!”
“ Đại nhân ——”
“ An bài một chút, ta muốn gặp vị Khương Tứ cô nương kia.”
“ Gì chứ?” Thuộc hạ há to miệng.
Đại nhân, cái này quá phận nha.
“ Làm sao?”
Thuộc hạ lộ vẻ mặt khó xử: “ Đại nhân, người ta dù sao cũng là quý nữ Bá phủ, ta phải lấy thân phận gì gặp mặt nha?”
Về công về tư, dù sao cũng phải có cái lý do đi.
Chân Thế Thành dứt khoát đứng dậy: “ Theo ta đi Bá phủ một chuyến, vừa vặn bản án chưa kết thúc, Bá phủ với Trường Hưng Hầu phủ lại là loại quan hệ thông gia, bản quan cần tìm mấy vị cô nương tìm hiểu một vài tình huống.”
Đông Bình Bá phủ nhận được bái thiếp của Chân Thế Thành, cảm thấy ngoài ý muốn.
“ Trường Hưng Hầu thế tử không phải đã phán trảm lập quyết rồi sao, đang yên đang lành sao còn muốn tìm Thiến nhi hỏi chuyện nữa?” Tiêu thị siết chặt khăn, vẻ mặt không vui.
Khương Nhị lão gia cười lạnh: “Chân Thế Thành đều dám trực tiếp phán Trường Hưng Hầu thế tử trảm lập quyết, nói ra được lời vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, còn không thể tìm Thiến nhi tra hỏi sao? Đừng quên, Thiến nhi từng là vợ cả của Trường Hưng Hầu thế tử, coi như nghĩa tuyệt cũng không đổi được sự thật này. Chân Thế Thành muốn từ chỗ nó biết được càng nhiều tình huống không có gì đáng trách cả.”
“ Vậy cũng không được, Thiến nhi đã gặp nhiều tội như vậy, ta không muốn để cho nó bị thêm K**h th**h nữa.” Tiêu thị kiên trì nói.
Cứ việc không muốn nghĩ nhiều, thế nhưng xuất phát từ trực giác của một người mẫu thân, bà cũng không muốn để cho nữ nhi ở ngay đầu miệng xuất đầu lộ diện.
Thiến nhi đối với tội ác của Trường Hưng Hầu thế tử rốt cuộc như chính lời nó nói không biết chút nào, hay là đã sớm phát hiện cái gì —— Nhỡ may Thuận Thiên phủ Doãn kia đem tội danh biết chuyện không báo chụp lên trên người nữ nhi thì sao?
Bà tuyệt không thể để cho Thiến nhi mạo hiểm như vậy!
Chân Thế Thành rất nhanh thì đến Bá phủ, đón tiếp ngoại trừ Khương Nhị lão gia thì còn có Khương An Thành.
Hàn huyên đơn giản qua đi, Chân Thế Thành nói thẳng: “ Liên quan tới vụ án Trường Hưng Hầu thế tử ђàภђ ђạ mười nữ tử đến ૮ɦếƭ, bản quan vẫn còn muốn tìm Tào Khương thị tìm hiểu một vài tình huống.”
“ Chân đại nhân, tiểu nữ đã nghĩa tuyệt với Trường Hưng Hầu thế tử, không phải quan hệ vợ chồng nữa.” Khương Nhị lão gia nhắc nhở.
Chân Thế Thành cười cười: “ Ách, bản quan nhớ nhầm, vậy liền làm phiền Nhị lão gia mời lệnh ái ra đây.”
“ Chân đại nhân, thực không dám giấu giếm, tiểu nữ bản tính yếu đuối, vẫn luôn bị Trường Hưng Hầu thế tử ngược đãi, trước mắt lại ầm ỹ ra loại chuyện nghe rợn cả người này, tiểu nữ sớm không chịu nổi đả kích đã bệnh không dậy nổi, hiện tại thực sự không cách nào gặp người, còn xin Chân đại nhân rộng lòng tha thứ cho.”
“ Thế à ——” Chân Thế Thành giật giật đuôi lông mày, đối với  loại tình huống này sớm đã trong dự liệu.
Đừng nói quý nữ Bá phủ, chính là đổi đến gia đình bình thường, nhà gái ngại mất mặt không muốn ra mặt cũng là nhân chi thường tình.
Cũng may hôm nay Chân Thế Thành đến đây cũng không phải ý ở trong lời, cũng không kiên trì nhiều, câu chuyện xoay chuyển nói: “ Vậy các cô nương khác của Bá phủ thì sao? Ngày vụ án phát sinh các nàng đều ở hiện trường, sẽ không bị dọa đến bệnh hết cả đi?”
Khương Nhị lão gia không khỏi nhìn Khương An Thành một chút.
Khương An Thành là người thật thà, đối với vị Chân Thế Thành gọn gàng mà dứt khoát phán quyết Trường Hưng Hầu thế tử trọng hình này nhìn rất thuận mắt, nghe vậy cười nói: “ Bọn nó đều rất tốt.”
Tự nhi gặp phải loại sự tình này ông liền giật nảy mình, ông còn đặc biệt mua hai cái tương giò an ủi Tự nhi nữa đó.
“ Vậy bản quan tìm mấy vị cô nương hỏi một vài tình huống được chứ.”
“ Chân đại nhân cứ hỏi đi, có thể giúp ngươi một tay thì quá tốt rồi.” Khương An Thành không để ý nói.
Khương Nhị lão gia âm thầm bĩu môi.
Đại ca ngốc này, gặp được loại sự tình này người khác tránh còn không kịp đó.
Chân Thế Thành cao giọng cười to: “ Đa tạ Bá gia, chờ ta rảnh rỗi mời ngươi uống rượu.”
“ Vậy ta đây liền chờ bữa rượu này của Chân đại nhân.”
Chân Thế Thành lấy thẩm vấn cần giữ bí mật làm lý do mời mấy người Khương An Thành tạm thời tránh đi, người thứ nhất gặp là Khương Tiếu.
Khương Tiếu đi vào ước chừng thời gian một khắc đồng hồ thì đi ra, nháy mắt mấy cái với Khương Tự, thấp giọng nói: “ Tứ muội không cần khẩn trương, vị Chân đại nhân kia rất hiền lành.”
Khương Tự gật đầu, sau đó đi vào.
Chân Thế Thành yên tĩnh ngồi đó, tay nâng một chén trà xanh, thấy Khương Tự tiến vào thì mỉm cười: “ Khương cô nương, lại gặp mặt rồi.”
Lúc này trong sảnh không có ai khác, Khương Tự thoải mái nhún gối hành lễ: “ Chùa Linh Vụ từ biệt, đại nhân nói sau này còn gặp lại, không nghĩ tới gặp lại là ở trong nhà của ta.”
Chân Thế Thành cười to, chỉ chỉ cái ghế đối diện: “ Tiểu cô nương là một người sảng khoái, mời ngồi.”
Khương Tự ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh.
Đối phương ở chùa Linh Vụ cũng coi như đã gặp qua dáng vẻ nhanh mồm nhanh miệng của nàng, liền không cần giả vờ nhu nhược nữa.
“ Bản quan không nghĩ tới tiểu cô nương là quý nữ Bá phủ.”
Khương Tự mỉm cười: “ Tiểu nữ tử cũng không nghĩ tới đại nhân không phải Huyện úy, mà là Thuận Thiên phủ Doãn.”
Nếu như lúc ấy biết người này chính là Chân thanh thiên, nàng đại khái sẽ thành thành thật thật trốn ở trong đám người xem náo nhiệt, có lẽ cũng sẽ không có lần gặp mặt hôm nay.
Không sai, Khương Tự rất chắc chắn, lần này Chân Thế Thành đến Bá phủ muốn gặp Khương Thiến là giả, muốn gặp nàng mới là thật.
Vị Chân thanh thiên này tuệ nhãn như đuốc, có lẽ đã đoán được gì đó rồi.
Chân Thế Thành uống một ngụm trà, ngữ khí ôn hòa: “Khương cô nương đối với vụ án Trường Hưng Hầu thế tử có ý kiến gì không?”
“ Trường Hưng Hầu thế tử trừng phạt đúng tội, ૮ɦếƭ chưa hết tội, đại nhân phán quyết khiến người vỗ tay khen hay, chắc chắn lưu danh muôn đời.”
Chân Thế Thành cười: “ Không nói những sáo rỗng này nữa. Khương cô nương, ngươi chính là mục tiêu kế tiếp của Trường Hưng Hầu thế tử đi?

IZTruyen.Com, 20/11/2023 19:04:32

Lượt xem: 416

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện