Chương 449: Nhìn thấu

Tự Cẩm

Đông Thiên Đích Liễu Diệp 20/11/2023 19:22:14

Nữ tử thoạt nhìn mười mấy tuổi, ăn mặc phục sức đặc thù của thiếu nữ Ô Miêu, giữa cổ tay là vòng tay thành chuỗi bạc, vì giật mình mà giơ tay làm vòng bạc va vào nhau, phát ra tiếng va chạm thanh thúy.
Nhìn thấy người bên cạnh Khương Tự, nàng ta đem câu nói kế tiếp nuốt xuống, đánh giá Khương Tự ánh mắt trở nên kinh nghi bất định.
Khương Tự linh cơ khẽ động, thấp giọng nói một câu.
Nói chính là ngôn ngữ Ô Miêu.
Thiếu nữ “A” một tiếng, lập tức hành lễ với Khương Tự, biểu tình kích động vô cùng, liên tiếp nói ra ngôn ngữ Ô Miêu.
A Man nghe mà chẳng hiểu gì cả, quay đầu nhìn Khương Tự, thình lình phát giác khí chất vô cùng quen thuộc của chủ tử đã xảy ra biến hóa.
Nếu như nói lúc tiến vào tiểu điếm Khương Tự là quý nữ tản mạn tùy ý của kinh thành, thì hiện tại nàng là biểu tình lạnh lùng uy nghiêm, như một đóa Tuyết Liên hoa nở vào đầu tuyết, trong mắt là tĩnh lặng không bờ bến.
A Man không khỏi che miệng, thầm nghĩ: Chủ tử lại muốn lừa người, đáng giận là nàng nghe không hiểu này con nhỏ này nói cái gì, hoàn toàn không thể giúp đỡ cho chủ tử!
Làm đại nha hoàn thật không dễ mà, chẳng những phải nắm giữ kỹ thuật Gi*t người phóng hỏa, mà còn phải học tập ngôn ngữ dị tộc ……
Thiếu nữ vươn một bàn tay, làm ra tư thế mời Khương Tự đi vào.
Khương Tự hơi hơi gật đầu, dưới sự dẫn dắt của thiếu nữ đi vào trong.
Thấy A Man muốn đi theo, thiếu nữ dừng lại, dùng ngôn ngữ Đại Chu nói: “Xin dừng bước.”
A Man trừng mắt: “Ta muốn đi theo chủ tử nhà ta!”
Thiếu nữ liên tục lắc đầu cự tuyệt.
Khương Tự muốn tìm hiểu tin tức từ chỗ thiếu nữ Ô Miêu này, tự nhiên không muốn sinh ra biến cố, cho A Man một ánh mắt nói: “A Man, ngươi cứ chờ ở chỗ này đi.”
“Nhưng mà ——”
“Không sao.” Khương Tự nhẹ nhàng sờ sờ túi tiền bên hông.
A Man nhẹ nhàng thở ra.
Nghĩ lại, trong túi tiền của chủ tử hàng năm đều đựng sẵn Mê Hồn Tán, thu thập tiểu nha đầu này dễ như một bữa ăn sáng.
Vòng qua quầy, mới vào một gian phòng nhỏ bên trong, thiếu nữ lập tức quỳ xuống hành đại lễ, miệng xưng Thánh Nữ.
Nghe thiếu nữ xưng hô, Khương Tự có chút thổn thức.
Đã từng lấy thân phận Thánh Nữ A Tang sinh sống mấy năm, nàng từ trong miệng Ô Miêu trưởng lão cùng tỳ nữ bên người A Tang biết được không ít thói quen của Thánh Nữ, không nghĩ tới bây giờ lại có đất dụng võ.
Khương Tự chưa từng nghĩ tới một cái tiểu điếm vô danh ở cùng một dãy phố với Lộ Sinh Hương lại là của nữ tử Ô Miêu mở. Phảng phất như vận mệnh định sẵn luôn có một bàn tay thúc đẩy nàng cùng tộc dân Ô Miêu gặp nhau.
Ý niệm này, khiến nàng có chút không thoải mái.
Chuyện của kiếp trước từ lúc nàng cởi bỏ được hiểu lầm với Úc Thất đã lật ngược, nàng không muốn lại gợi lên những hồi ức không vui ấy nữa.
“Thánh Nữ, ngài không phải đang bế quan tu tập ư, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?” Thiếu nữ khó hiểu hỏi.
Các nàng mới trở về trong tộc một chuyến, nghe tộc nhân nói Thánh Nữ vẫn luôn bế quan, đã rất lâu không hiện thân trước mặt mọi người.
Khương Tự khẽ cau mày, liếc thiếu nữ một cái.
Thiếu nữ lập tức cúi đầu thỉnh tội.
“Có một số việc ngươi không cần hỏi.”
Thiếu nữ đồng ý, thầm nghĩ khó trách Thánh Nữ đã lâu không có lộ diện, hóa ra là có việc tới kinh thành Đại Chu.
Khương Tự dùng ngôn ngữ Ô Miêu chậm rãi hỏi: “Không lâu trước đây có phải có người mua Ấn Tâm cổ từ chỗ này không?”
Thiếu nữ sửng sốt một chút, rất nhanh gật đầu: “Vâng.”
“Kể lại kỹ càng chi tiết sự việc.”
Thiếu nữ nhớ lại một chút, nói: “Hơn một tháng trước có vị phu nhân trong lúc vô tình vào cửa hàng, thấy tiện nữ là người Nam Cương, liền hỏi tiện nữ có Ấn Tâm cổ không, nói nguyện lấy số tiền lớn mua nó……”
Khương Tự nhíu mày, lạnh lùng nói: “Trong tộc có quy định, không được tùy ý đem cổ trùng cho người ngoại tộc, với cả Ấn Tâm cổ không phải cổ trùng tầm thường, lấy thân phận của ngươi làm sao có được?”
Nàng bày ra khí thế Thánh Nữ, làm thiếu nữ sợ run lập tức liên tục dập đầu.
“Xin Thánh Nữ tha thứ, tiện nữ thật sự không có cách nào, Hoa Qua khi đó bện***, cần có tiền bạc mua dược liệu quý trọng ……”
“Các ngươi từ đâu có được Ấn Tâm cổ?”
Ở Ô Miêu, nữ tử dùng cổ tuy phổ biến, nhưng một ít cổ đặc thù người bình thường rất khó có được, Ấn Tâm cổ chính là một loại trong đó.
Khương Tự ở Nam Cương sinh hoạt mấy năm, đối với chuyện này rất rõ ràng.
“Ấn Tâm cổ là Hoa Qua……” Thiếu nữ quỳ sát đất, run bần bật.
Với người Ô Miêu mà nói, trưởng lão cùng Thánh Nữ có địa vị chí cao vô thượng, không cho phép mạo phạm.
Khương Tự tức khắc nổi lên nghi ngờ vị tổ mẫu của thiếu nữ.
Có thể có được Ấn Tâm cổ, nói rõ người này ở Ô Miêu tộc thân phận không đơn giản.
Lấy tuổi tác của thiếu nữ không có khả năng sẽ có qua lại với Vinh Dương trưởng công chúa, vậy tổ mẫu thiếu nữ thì sao?
“Các ngươi tới kinh thành khi nào?”
Thiếu nữ hơi chần chờ.
“Hử?”
“Tiện nữ là đầu năm ngoái mới vào kinh thành Đại Chu.”
Khương Tự nhìn về phía rèm vải nhuộm sáp thông hướng đại đường: “ Cửa hàng này là đầu năm ngoái mở?”
Thiếu nữ không dám dấu diếm điều gì, nói: “Tiểu điếm đã mở nhiều năm, Hoa Qua mười mấy năm trước đã tới kinh thành Đại Chu rồi.”
Mười mấy năm trước……
Trong lòng Khương Tự khẽ động.
Ấn Tâm cổ có được không dễ, mười mấy năm trước mẫu thân bị người hạ Ấn Tâm cổ qua đời, có thể có liên quan đến tổ mẫu của thiếu nữ hay không?
Thấy mặt Khương Tự lộ vẻ suy tư, thiếu nữ thở cũng không dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ lấy mắt liếc nàng, trong mắt tràn đầy sùng kính cùng tò mò.
Thánh Nữ chính là đệ nhất mỹ nhân của Ô Miêu tộc bọn họ, còn là người có thiên phú tối cao tu tập dị thuật.
Nàng ta dĩ vãng chỉ có thể xa xa nhìn Thánh Nữ, không nghĩ tới hiện tại có thể tới gần như vậy……
Thiếu nữ H**g phấn đến khuôn mặt đỏ lên, đôi mắt lấp lánh.
“Ngươi biết thời gian cụ thể không?” Khương Tự hỏi.
Thiếu nữ vội rũ xuống mi mắt, lắc đầu: “Không biết cụ thể khi nào, tiện nữ không hỏi Hoa Qua.”
“ Hoa Qua ngươi đâu?” Khương Tự quyết định gặp chủ nhân chân chính của tiểu điếm một lần.
Thiếu nữ lập tức nói: “Hoa Qua thân thể không được tốt, đang ở phía sau nghỉ ngơi. Tiện nữ đi kêu Hoa Qua tới gặp ngài.”
“Vậy được, ngươi đi đi.” Khương Tự thanh âm nhàn nhạt, không hề có khách khí.
Nàng cực kỳ rõ ràng địa vị của Thánh Nữ ở Ô Miêu tộc.
Nếu đặt ở Đại Chu, Ô Miêu Thánh Nữ tương đương với Thái Tử. Mà Thánh Nữ là bằng vào thiên phú cùng nỗ lực của bản thân gầy dựng nên một tộc đàn tiền đồ, người Ô Miêu kính yêu cùng sùng kính Thánh Nữ khó có thể nói nên lời.
So ra, Thái Tử đã bị ném đến chân trời, không biết bao nhiêu người Đại Chu thầm nói Thái Tử điện hạ ngu xuẩn.
Thiếu nữ hành lễ rời đi, Khương Tự lẳng lặng chờ.
Gian phòng nho nhỏ tràn ngập mùi thảo dược nhàn nhạt.
Đó là mùi hương khiến nàng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Rèm vải hé lên một góc, A Man lặng lẽ thăm dò: “Chủ tử ——”
“Đi ra ngoài đi, nói cho Long Đán không cần lo lắng cho ta.”
Ngoại trừ Ô Miêu trưởng lão, những người Ô Miêu khác muốn làm khó nàng cũng không dễ dàng đâu.
Khương Tự còn nhớ rõ nàng ở Nam Cương tu tập dị thuật thường xuyên được Ô Miêu trưởng lão tán thưởng.
Ô Miêu trưởng lão thậm chí từng cảm thán, nếu không phải biết nàng là người Đại Chu, sẽ cảm thấy nàng mới là Thánh Nữ trời chọn của Ô Miêu tộc.
A Man rụt đầu về, chỉ còn lại rèm vải nhuộm sáp nhẹ nhàng đong đưa.
Không bao lâu tiếng bước chân vang lên, thiếu nữ đỡ một bà lão từ một cái cửa đi thông hậu viện ở một bên khác đi vào.
“Tham kiến Thánh Nữ ——” Một đạo thanh âm già nua vang lên.
Khương Tự quay đầu, đánh giá bà lão.
Bà lão cũng đồng thời đánh giá nàng.
Không giống thiếu nữ cung kính, trong mắt bà lão mang theo xem kỹ.
Không chờ Khương Tự mở miệng, bà lão đột nhiên thay đổi sắc mặt, lấy ngôn ngữ Ô Miêu phẫn nộ hô: “Ngươi không phải Thánh Nữ!” 

IZTruyen.Com, 20/11/2023 19:22:14

Lượt xem: 280

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện