Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc
FULL

Yêu Anh Là Ước Nguyện Cả Đời Không Hối Tiếc

Chuyên mục: Ngôn Tình Trung Quốc

Tác giả: Trúc Tâm Túy

Truyện chưa có lượt đánh giá nào.

BTV: IZTruyen.Com

Nguồn: truyenfull

Tình trạng: Full

0 Đề cử

… Anhlà ánh mặt trời vạn đạo, chiếu sáng khuôn mặt tái xanh của em, sự trùng phùngkhiến em đau đớn và hoảng sợ.

Mười năm trôi qua tưởng như chỉ trong thoáng chốc, không ngờ cô đã sống ở thànhphố này mười năm.

Tay cầm một tách trà hoa quế tỏa hương thơm ngát, Lâm Mặc đứng trước cửa sổ vănphòng thở dài. Mười năm, tất cả mọi thứ đã thay đổi, e rằng chỉ có tách trà hoaquế đang cầm trong tay là điều duy nhất không đổi thay.

Bên ngoài trời, tuyết lất phất bay, nhuộm trắng cả thành phố. Thực sự ThượngHải không thường xuyên có tuyết, đặc biệt là tuyết trắng như lông ngỗng trongngày tết nguyên đán đặc biệt này.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm Mặc định thần, quay người bình thản nói một câu:“Mời vào.”

 

“Chị Lâm, tổng giám sát Văn nói nếu chị mệt quá thì không cần đến hội trườngnữa.”

Lâm Mặc không nói gì, đưa tay ra hiệu mình đã biết điều đó.

Không đi sao được, nếu không cần vội vàng đi gặp đồng nghiệp mới, cô cũng phảiđi an ủi bạn thân của mình là Á Nam. Lúc vừa xuống máy bay, cô nói với Á Namquyết định của mình, cô ấy tức giận đến nỗi không đợi xe công ty tới đón, tựmình bắt một chiếc taxi. Trương Như vừa gọi điện thoại tới thông báo, cô ấy đãđến hội trường, đang làm ầm ĩ lên với cấp trên.

Lâm Mặc vội vàng thu dọn đồ đạc, mặc chiếc áo khoác đen vào rồi rời khỏi côngty.

Công ty cách khách sạn Shangri-la không xa lắm, đi bộ mất khoảng hai mươi phút,vì thế cô không lái xe mà quyết định đi dạo trong tuyết.

Lúc đó là gần sáu giờ tối, mặc dù đang trong kỳ nghỉ lễ nhưng người đi lại trênđường vẫn nườm nượp như ngày thường, tuy nhiên họ không còn có vẻ vội vàngthường thấy. Mọi người hoặc là tụ tập thành nhóm dăm ba người, hoặc là một giađình hay hai vợ chồng già yêu thương gắn bó bên nhau… Họ cười nói đón tuyết rơi, bọn trẻ con nghịch ngợm votròn những cục tuyết ném vào nhau.

Không khí chào đón năm mới bao trùm khắp nơi , Lâm Mặc có vẻ lạc lõng trongkhông khí vui vẻ đó.

 

Bước đến khách sạn Shangri-la, đầu tóc và người Lâm Mặc bám đầy tuyết. Cô đứngngoài cửa, ϲởí áօ khoác ngoài, rũ bỏ cảm giác lạnh lẽo rồi từ từ bước vào hộitrường.

Hội trường là một phòng sang trọng ở phía tây tầng hai, lúc này mọi người đãđến rất đông vui nhộn nhịp.

Vị trí trong cùng được đặt một chiếc bục rất sang trọng, giữa bức tường lớn cótreo một bức tranh được che bằng vải nhưng có thể nhìn thấy đó là hình ảnh củaba người. Bên trái bục là một quả cầu thủy tinh lớn đặt trên bệ đỡ cũng bằngthủy tinh trong suốt. Bên phải bày một đạo cụ hình cuốn sách đặt dựng đứng nhưđang chờ có người đến mở để khám phá bí mật bên trong.

Đối diện sân khấu có rất nhiều nhạc cụ và nhân viên nam ghi hình đang cầm cácthiết bị quay chụp, tranh nhau chiếm các vị trí có lợi cho mình; các phóng viênnữ chỉnh micro trong tay, tranh thủ chuẩn bị máy ghi âm và các câu hỏi. Tất cảmọi người đều háo hức chờ đợi đến thời khắc đón chào năm mới và một điều mới mẻtrong chương trình này.

Lâm Mặc đứng ở ngoài cửa và không rời khỏi vị trí đó.

Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ bắt đầu rồi, cô xem một lát rồi quay về hậutrường cũng không muộn. Nói ra thật buồn cười, công ty giới thiệu nhóm mới lậpcó ba thành viên, nghe nói đó là ba anh chàng rất đẹp trai và sẽ hợp tác làmviệc với cô trong tương lai. Tuy nhiên, cô không biết gì về họ, thông tin hồ sơcơ bản như họ tên cô cũng chưa hề xem qua.

Không phải là công ty không cung cấp, chủ yếu là do cô không có thời gian. Sựnghiệp của Á Nam đang phát triển rất tốt, cô cần đi rất nhiều nơi, cô không hềquan tâm đến những điều không có liên quan đến Á Nam.

Sự thật là nhiều năm qua, trong lòng cô, ngoài Á Nam không có sự tồn tại củangười khác.

Ánh đèn màu vàng chanh trong phòng tối dần, chỉ có ánh đèn trên bục sân khấuvẫn sáng. Những âm thanh hỗn độn dần dần lắng xuống, chỉ còn nghe thấy tiếngsột soạt của quần áo cọ vào nhau. Tất cả pháo giấy đều hướng về phía sân khấu,yên lặng chờ tới giây phút nghi lễ ký kết chính thức bắt đầu .

“Xin đón chào các quý công ty truyền thông đến tham dự lễ ký kết. Tôi rất vinhhạnh được giới thiệu với mọi người nhóm “Secret”. Tất cả mọi người đều biết,“Secret” có nghĩa là “bí mật”. Điều này cũng có nghĩa là ba thành viên của côngty chúng tôi đều có những bí mật riêng.”

Người dẫn chương trình cười có vẻ hơi bí mật, ánh đèn tối dần, chỉ còn một tiasáng trắng rọi đi rọi lại rất nhanh trên sân khấu, người dẫn chương trình vừadứt lời, tia sáng cũng dừng lại bên trái bục.

“Tiếp theo, tôi xin hân hạnh tiết lộ bí mật với mọi người. Xin mời thành viênđầu tiên của “Secret”, Liễu Vân Dật, một người rất có đầu óc, nụ cười rạng rỡhơn bất kỳ ai, anh có kinh nghiệm bảy năm đi du học và vừa mới về nước.”

Dưới ánh sáng trắng xuất hiện một thanh niên trẻ, ung dung bước ra giữa sânkhấu.

Thực hiện nghi lễ chào hỏi giống như một thân sỹ, người đó mỉm cười trong ánhđèn và nói: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Liễu Vân Dật.”

Lâm Mặc đứng trong bóng tối, mặt không hề bộc lộ cảm xúc gì. Cô thầm đưa rađánh giá.


Có thể thấy ngoại hình không tồi nhưng hành vi và lời nói quá khách sáo, thiếumất một chút chân thật, là một người khá biết cách giả tạo.

“Xin mời vị thứ hai, Bách Vũ Trạch, là một nhân tài của viện âm nhạc, có vẻ hơilạnh lùng và rất đẹp trai.

Một chàng trai rất trẻ, điềm nhiên bước lên bục, đôi mắt đẹp hơi lạnh lùng nhìnxuống phía dưới, nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, cậu bình thản tựgiới thiệu: “Xin chào tất cả mọi người, tôi là Bách Vũ Trạch.”

 

Học ở viện âm nhạc ra là người có tài, nhưng người có tài khó tránh được sự tựmãn, rất lý tưởng hóa, e rằng muốn dạy bảo cũng tốn khá nhiều công phu.

Lâm Mặc hơi mỉm cười, cảm thấy có một điều gì đó khá thú vị.

“Người cuối cùng rất đẹp trai anh tuấn, có khí chất nho nhã làm rung động lòngngười, một quý công tử đến từ Singapore, anh tên là Giang Hạo Vũ.”

Singapore? Giang Hạo Vũ?

Toàn thân Lâm Mặc cứng đờ như hóa đá, cô đứng thẳng người, mắt không chớp nhìnvề hướng đó.

Một người mặc áo sơ mi trắng thắt cà vạt đen, bên ngoài mặc một bộ comple màusáng bạc xuất hiện dưới ánh sáng, anh có vẻ hơi do dự chầm chậm bước lên sânkhấu và đứng bên cạnh Bạc Vũ Tắc.

Sự xuất hiện của anh tạo ra một sự thay đổi lớn. Mọi tiếng động trong phòngbiến mất, ánh đèn đang nhấp nháy cũng như ngừng lại trong giây lát. Ánh mắt củamọi người dồn lên sân khấu, dưới ánh sáng lóa mắt là một người có thân hìnhcường tráng, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đẹp tuyệt vời như một nhân vật bước ratừ trong truyện tranh.

 

Anh đứng ở đó với vẻ vô cùng căng thẳng, hai tay ngượng nghịu chắp vào nhau rồilập tức bỏ ra, ánh mắt vô cùng trong sáng hơi mất tự nhiên. Chính vẻ đẹp đẽ nhonhã nhưng bối rối như không biết phải làm gì đó đã thu hút ánh mắt của tất cảmọi người.

“Xin chào mọi người, tôi là Giang Hạo Vũ, tôi đến từ Singapore.”

Xem đầy đủ

Tủ truyện