Cái kia của anh sưng lên cọ vào đùi em đau quá.
- Đừng để ý, ngủ đi.
- Có cần em xoa cho nó xẹp xuống không?
Câu hỏi ngây thơ của An Ngọc đánh thẳng vào tâm trí đang cố bình ổn của người đàn ông nào đó. Lục Thành nãy giờ cố kiềm chế khi nằm cạnh cô vợ nhỏ này nhưng câu nói của cô khiến anh bất ngờ.
- Ai dạy em cái này thế?
- Mỗi lần em bị sưng chân, em đều xoa nắn một lúc lâu là em khỏi.
Lục Thành hết nói nổi với An Ngọc, cô đâu có biết sưng tay sưng chân làm sao giống sưng cái “kia” được. Cô mà xoa nắn nữa thì nó chỉ có chào cờ cả đêm chứ làm gì có chuyện “xẹp” xuống.
Nhưng Lục Thành không thể trách An Ngọc được. Cô vợ nhỏ của anh năm nay đã 20 tuổi nhưng mọi suy nghĩ đều không khác gì đứa trẻ 10 tuổi. Bác sĩ bảo cô bị mất một khoảng trí nhớ khi bị tai nạn và người gây tai nạn không ai khác chính là em trai Lục Thành.
Gia đình họ An có quyền có tiền nhất thành phố A nên nhà Lục Thành không dám đắc tội vì công ty đang trong giai đoạn khủng hoảng nên phải đến nhận lỗi và ngỏ ý muốn cưới An Ngọc về. Nhà họ An ban đầu không đồng ý nhưng thấy con gái mình cứ ngớ ngẩn như vậy, sợ sau này không ai lấy nên đồng ý hôn sự này.
Về phía nhà họ Lục, Lục Nghị là người gây tai nạn nhưng khi ép cưới An Ngọc, hắn không chịu, nói là không muốn lấy một con ngốc. Thậm chí Lục Nghị còn bỏ trốn sang nước ngoài. Hết cách, ông bà Lục phải nhờ đến con trai cả là Lục Thành ra mặt cưới An Ngọc.
Lục Thành rất ghét kiểu hôn nhân sắp đặt này nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn tên An Ngọc kia, anh bị thu hút bởi sự trong trẻo, nét đẹp ngây thơ của cô nên đồng ý kết hôn. Chỉ là sau khi kết hôn sau, Lục Thành mới thấy đâu là bể khổ.
An Ngọc rất bám anh, ban ngày phải nịnh mãi mới cho anh đến công ty làm. Đêm đến thì buộc phải ngủ với Lục Thành thì cô mới chịu ngủ và hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lục Thành vỗ đầu An Ngọc an ủi:
- Em nằm yên ngủ ngoan thì lát nó tự xuống được.
- Thật sao?
- Thật.
Đó chỉ là lí do chống chế của Lục Thành. Sau khi An Ngọc ngủ, anh phải chạy vào nhà tắm tự xử. Lát sau đi ra, cả cơ thể sảng khoái hơn hẳn, anh nhìn cô vợ nhỏ nằm trên giường, không kiềm lòng được cắn lên cổ cô một cái để lại dấu hickey đỏ.
Nhìn chiến tích của mình, Lục Thành bật cười nhẹ, anh vuốt tóc An Ngọc, nói:
- Chờ em nhớ lại, sống đúng với tuổi 20 thì hai đứa mình làm chuyện mười tám cộng vẫn chưa muộn.