Cố Chấp Lang Quân Hắn Một Hai Phải Cưới Ta



Lư Duẫn vô tình nhặt một vị công tử mắt mù ốm yếu, phong thái lại tuấn tú, đường nét yêu nghiệt tuyệt diễm, vì vậy nàng rất vui vẻ chiếu cố hắn một thời gian.

Ai ngờ đôi mắt hắn đã khỏi hẳn, lén lút rời đi lại không nói một lời, để cho nàng một tờ giấy nhỏ rồi biến mất.

Lư Duẫn biết được, nàng vừa mất mát lại buồn rầu: Thiếu chút nữa là quải người tới tay, hảo đáng tiếc.

Gặp lại nhau, Bùi Trác Ngọc lắc mình biến hoá thành Thiếu khanh Đại Lý Tự, tuổi trẻ lại đầy hứa hẹn.

Trong mắt Lư Duẫn, Bùi Trác Ngọc là một vị ôn nhuận quân tử, xem việc giúp đỡ xung quanh là chính mình niềm vui…

Rồi ngoài ý muốn, Lư Duẫn rốt cuộc nhận ra một mặt hung ác lại vô tình của hắn – giết người như thái rau, mắt không thèm nháy một cái.

Này này này… nơi nào quân tử phong độ, đầu đuôi rõ ràng là kẻ điên chính hiệu!

Lư Duẫn chuẩn bị chạy để giữ mạng nhỏ, lại bị Bùi Trác Ngọc bắt được vừa vặn. Hai mắt chạm nhau, nàng liếm môi thổ lộ:

“Thật không dám giấu giếm, vừa thấy ngài ta đã ái mộ chi tình.”

Nàng vừa nói vừa cầm một bông đào nhỏ bị đè bẹp lép, Bùi Trác Ngọc môi mỏng hơi hơi gợi lên, tiếp nhận hoa của nàng:

“Được rồi, ta đây cố mà tiếp nhận tâm ý cô nương.”

Qua loa như vậy sao??!!!!!!

______

Vì chính mình mạng nhỏ, mỗi ngày Lư Duẫn trái lương tâm vuốt mông ngựa, căng da đầu đưa điểm tâm ngọt ngào, cố tình thêu túi thơm nhỏ đánh dấu chủ quyền, bổn ý mong Bùi Trác Ngọc thấy thế mà lui.

Nhưng nàng đã quên hắn là người dầu muối không ăn…

Điểm tâm thuộc loại nếm một lần sặc chết người, Bùi Trác Ngọc có thể mặt không đổi sắc nếm thử, còn khen mĩ vị lại ăn ngon, hi vọng nàng ngày khác đưa tiếp.

Túi thơm nàng thêu bèo nhèo thảm không nỡ nhìn, Bùi Trác Ngọc có thể trợn mắt tán thưởng khen ngợi, thậm chí mỗi ngày treo bên hông, không chút để ý xung quanh khác thường ánh mắt.

______

Lư Duẫn không còn cách nào, đành thừa dịp đêm khuya cõng tay nải trốn chạy.

Nàng trèo tường được một nửa, liền thấy Bùi Trác Ngọc đứng bên kia ôm cây đợi thỏ vào hang.

Hắn môi ý cười lưu luyến lại ôn nhu, trái ngược đồng tử đen nhánh váng lặng: “Chạy trốn hôn ước?”

Nàng chột dạ vuốt mồ hôi: “Ngươi hiểu lầm, ta đây phơi ánh trăng a.”

Bùi Trác Ngọc không dao động: “Gả cho ta hay đánh gãy chân, ngươi tuyển một cái.”

______

Nhiều năm sau, vợi chồng Bùi thừa tướng hai bên êm đẹp tình thâm, ân ái yêu thương không một ai nghi ngờ, trong thành Trường An là một đoạn giai thoại.

Có người lớn mật hỏi Bùi thừa tướng cùng Bùi phu nhân sơ ngộ như thế nào. Lư Duẫn suy tư im lặng một lát:

“Một câu thấm thía, đừng loạn nhặt nam nhân ven đường.”

Bùi Trác Ngọc liếc mắt ho nhẹ một tiếng, nàng nhanh trí vội vàng bổ sung:

“Đương nhiên là trừ bỏ phu quân của ta.”

Lưu ý:

– 1V1, SC, HE, niên thượng 7 tuổi

– Nam chính cường hào thủ đoạt, không từ thủ đoạn, ôn nhu bệnh kiều (chỉ ôn nhu với nữ chủ)

– Nàng khả khả ái ái, là một con cá mặn

– Lập ý: Làm người, chính là muốn vui vẻ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *