Dừng Lại Và Hối Lỗi



Ngày hôm đó, trời Hà Nội mưa lất phất, những giọt nước nhỏ giọt từ mái hiên làm cho con phố trở nên ảm đạm. Trong căn nhà nhỏ tại con hẻm cuối phố, Minh đang ngồi trước màn hình máy tính, lạc trong dòng suy nghĩ của mình. Minh là một người đàn ông trung niên, có vợ và hai con. Cuộc sống của anh bình yên, nhưng cũng không tránh khỏi những mệt mỏi từ công việc và gia đình.

Công ty của Minh mới tuyển thêm một nhân viên mới, cô gái trẻ tên là Thảo. Thảo mang một vẻ đẹp mỏng manh, đôi mắt luôn ánh lên vẻ hồn nhiên và đôi khi là một nỗi buồn không rõ nguồn cội. Minh và Thảo thường xuyên làm việc chung với nhau, và dần dần, giữa họ nảy sinh một mối quan hệ thân thiết hơn bình thường.

Một buổi chiều, khi cả hai đang ngồi làm việc trong văn phòng, Minh bỗng cảm thấy lòng mình xao động. Thảo ngồi bên cạnh, tay cầm ly cà phê, nhìn Minh bằng ánh mắt đầy cảm thông. “Anh có chuyện gì không vui à?” Thảo hỏi, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng qua.

Minh thở dài, anh chia sẻ về những áp lực từ công việc và cả những xung đột nhỏ nhặt với vợ mình. Thảo lắng nghe, không phán xét, chỉ im lặng và thỉnh thoảng gật đầu. Sự quan tâm của cô làm Minh cảm thấy dễ chịu hơn, như tìm được một nơi trú ẩn an toàn trong cuộc sống xô bồ.

Ngày tháng trôi qua, Minh và Thảo ngày càng gần gũi. Họ bắt đầu đi ăn trưa cùng nhau, thỉnh thoảng đi dạo sau giờ làm. Minh nhận ra mình đã yêu Thảo, một tình yêu lén lút và tội lỗi, nhưng anh không thể ngăn mình khỏi những cảm xúc ấy.

Một buổi tối, Minh nhận được tin nhắn từ Thảo: “Anh có thể gặp em tối nay được không? Em có chuyện muốn nói.” Minh cảm thấy tim mình đập mạnh, anh lén lút nói với vợ rằng mình phải đi gặp khách hàng và nhanh chóng rời khỏi nhà.

Họ gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh. Thảo trông có vẻ lo lắng, đôi mắt cô đỏ hoe như vừa khóc. Minh ngồi xuống bên cạnh, cầm tay cô, cảm nhận được sự run rẩy. “Chuyện gì vậy em?” anh hỏi, giọng tràn đầy lo lắng.

Thảo hít một hơi dài, rồi nói: “Em không thể tiếp tục như thế này nữa, Minh à. Em yêu anh, nhưng em biết chúng ta không thể đi xa hơn được. Em không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình anh, và em cũng không muốn mình sống trong sự dằn vặt.”

Minh im lặng, anh biết Thảo nói đúng. Anh yêu Thảo, nhưng anh cũng yêu gia đình mình. Anh không thể bỏ vợ và các con, và anh cũng không muốn Thảo phải chịu đau khổ. Minh cảm thấy lòng mình nặng trĩu, như bị xé ra làm hai.

“Anh hiểu,” Minh nói, giọng anh nghẹn lại. “Anh xin lỗi vì đã kéo em vào chuyện này. Có lẽ chúng ta nên dừng lại ở đây, trước khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.”

Thảo gật đầu, những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Minh ôm cô vào lòng lần cuối, cảm nhận sự ấm áp từ cô, và rồi họ chia tay nhau trong lặng lẽ. Mưa vẫn rơi ngoài kia, như những giọt nước mắt buồn bã của hai người yêu nhau nhưng không thể đến được với nhau.

Minh trở về nhà, lòng trĩu nặng. Anh biết rằng, cuộc sống của mình sẽ không bao giờ như cũ nữa, nhưng anh cũng biết rằng anh phải tiếp tục sống vì gia đình, vì những người anh yêu thương nhất. Và anh chỉ có thể hy vọng rằng, thời gian sẽ xoa dịu nỗi đau trong lòng anh và Thảo, và họ sẽ tìm được bình yên trong những con đường riêng của mình.

Đọc tiếp: Dưới Tán Cây Xoài

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *