Người Cha Của Tôi



Trong những buổi chiều hè, khi ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua khung cửa sổ, tôi thường ngồi bên bàn học, lắng nghe tiếng chim hót líu lo và tiếng lá cây xào xạc. Đó cũng là lúc bố tôi, một người đàn ông giản dị với nụ cười hiền từ, trở về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Bố tôi là một thợ mộc tài hoa. Bàn tay ông, dù chai sạn và thô ráp, luôn khéo léo biến những mảnh gỗ vô tri thành những tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời. Mỗi buổi tối, sau bữa cơm gia đình, bố thường dẫn tôi ra xưởng gỗ nhỏ của ông, nơi ông dạy tôi cách dùng đục, bào và các công cụ khác. Ông nói: “Làm thợ mộc không chỉ là nghề, mà còn là nghệ thuật. Con phải đặt tâm hồn vào từng tác phẩm.”

Tôi nhớ mãi một mùa hè năm ấy, khi tôi còn là cậu bé mới chập chững bước vào tuổi thiếu niên. Bố đã quyết định làm cho tôi một món quà đặc biệt – một chiếc tủ sách. Ông nói rằng, “Sách là kho tàng tri thức, con hãy chăm chỉ học hỏi.”

Mỗi ngày sau giờ làm việc, bố dành hàng giờ tỉ mỉ đo đạc, cưa, và mài những mảnh gỗ. Tôi ngồi bên cạnh, chăm chú quan sát và học hỏi. Có những lúc, tôi thấy ánh mắt ông sáng lên khi nói về những cuốn sách mà ông đã đọc thời trẻ. “Cuốn sách đầu tiên bố đọc là một quyển truyện ngắn của Nam Cao,” ông kể. “Đó là khoảnh khắc bố biết mình yêu thích văn chương.”

Một hôm, khi đang lắp ráp những mảnh gỗ lại với nhau, bố bỗng dừng lại và nhìn tôi: “Con có biết tại sao bố yêu thích làm thợ mộc không?” Tôi lắc đầu, tò mò. Ông mỉm cười, đôi mắt lấp lánh. “Bởi vì trong mỗi mảnh gỗ, bố thấy được câu chuyện của nó. Như cách mà mỗi cuốn sách chứa đựng những câu chuyện đặc biệt.”

Ngày chiếc tủ sách hoàn thành cũng là ngày đầu tiên tôi nhận ra sự tinh tế trong từng đường nét mà bố đã tạo nên. Chiếc tủ không chỉ đẹp mà còn chứa đựng cả tình yêu và sự tâm huyết của ông. Bố đặt nó vào góc phòng tôi, rồi nhẹ nhàng sắp xếp những cuốn sách của tôi lên từng ngăn.

Thời gian trôi qua, tôi đã lớn lên và đi xa hơn để theo đuổi những ước mơ của mình. Nhưng mỗi khi trở về nhà, nhìn vào chiếc tủ sách đó, tôi lại nhớ về những ngày hè bên bố, về những bài học ông dạy tôi không chỉ về nghề thợ mộc mà còn về cuộc sống.

Có một lần, khi tôi đã trưởng thành và đối diện với những khó khăn trong cuộc sống, bố ngồi bên cạnh và nhẹ nhàng nói: “Con ạ, cuộc sống giống như nghề mộc vậy. Có những lúc gỗ không thẳng, không hoàn hảo, nhưng nếu con kiên nhẫn và đặt tâm hồn vào đó, con sẽ tạo ra được điều đẹp đẽ.”

Giờ đây, mỗi khi đối diện với những thử thách, tôi luôn nhớ đến lời dạy của bố. Ông không chỉ là một thợ mộc tài hoa, mà còn là một người cha tuyệt vời, người đã truyền cho tôi tình yêu với công việc, sự kiên nhẫn và niềm tin vào bản thân. Những bài học từ bố đã trở thành nền tảng vững chắc giúp tôi vững bước trên đường đời.

Và chiếc tủ sách đó, dù đã nhuốm màu thời gian, vẫn đứng vững vàng trong căn phòng của tôi, như một biểu tượng của tình yêu và sự tận tụy của người cha. Nó nhắc nhở tôi rằng, dù đi xa đến đâu, tôi luôn có một nơi để trở về, nơi có người cha hiền từ và những ký ức đẹp đẽ của tuổi thơ.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *