Dưới Tán Cây Xoài



Nắng vàng nhạt buổi chiều nhẹ nhàng trải dài trên con đường nhỏ dẫn vào làng, rải rác những tán lá xoài rụng đầy mặt đất. Linh đứng dưới bóng râm của cây xoài già, nơi họ từng có bao kỷ niệm ngọt ngào. Hôm nay, cô biết, sẽ là một kỷ niệm khác, một kỷ niệm đượm buồn.

Khải bước tới, anh trông có vẻ mệt mỏi. Linh có thể nhận ra những vết chân chim nhỏ trên khuôn mặt anh, kết quả của những đêm dài thức trắng. Khải dừng lại trước mặt Linh, ánh mắt anh buồn rười rượi.

“Linh, em muốn gặp anh có chuyện gì vậy?” Khải hỏi, giọng anh trầm ấm nhưng không che giấu được sự lo lắng.

Linh hít một hơi thật sâu, cô đã nghĩ về cuộc nói chuyện này rất nhiều lần, nhưng khi nó thực sự xảy ra, mọi thứ dường như trở nên khó khăn hơn. “Khải, em nghĩ… chúng ta nên dừng lại.”

Khải không tỏ ra ngạc nhiên. Anh cúi đầu, nhìn xuống đôi giày bụi bặm của mình. “Anh biết điều này sẽ đến, Linh. Anh cũng cảm nhận được. Nhưng anh không muốn tin vào điều đó.”

Nước mắt bắt đầu rơi trên má Linh. “Chúng ta đã cố gắng, nhưng có lẽ chúng ta không thể đi xa hơn nữa. Em không muốn anh phải chịu đựng thêm nữa. Em không muốn cả hai phải đau khổ.”

Khải nắm lấy tay cô, những ngón tay anh lạnh buốt. “Linh, anh yêu em, nhưng anh hiểu. Anh không muốn thấy em buồn. Nếu chia tay là điều tốt nhất cho cả hai, anh sẽ chấp nhận.”

Linh nhìn Khải, đôi mắt anh ánh lên sự chân thành. “Em cũng yêu anh, Khải. Nhưng tình yêu đôi khi không đủ. Chúng ta đã khác trước nhiều rồi.”

Khải gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi anh. “Anh hiểu, Linh. Anh sẽ luôn nhớ về những kỷ niệm đẹp của chúng ta. Dù thế nào, anh vẫn mong em hạnh phúc.”

Họ đứng đó, dưới tán cây xoài già, lặng lẽ nhìn nhau. Những chiếc lá xoài rơi rụng quanh họ, như những kỷ niệm vụn vỡ của một tình yêu đã từng rất đẹp. Linh không thể kìm nén được nữa, cô ôm Khải thật chặt, cảm nhận được hơi ấm của anh lần cuối.

“Anh sẽ luôn ở đây, Linh. Nếu em cần một người bạn, anh sẽ luôn sẵn sàng,” Khải thì thầm vào tai cô, giọng anh run run.

Linh buông tay, bước lùi lại, cố gắng mỉm cười dù nước mắt vẫn chảy dài. “Cảm ơn anh, Khải. Tạm biệt.”

Khải đứng nhìn theo bóng dáng Linh bước đi, từng bước một rời xa anh. Dưới tán cây xoài, anh cảm nhận được sự mất mát nhưng cũng hiểu rằng đây là điều cần thiết. Tình yêu đôi khi là buông tay, để người mình yêu tìm được hạnh phúc thật sự.

Linh bước đi trên con đường làng, gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương vị ngọt ngào của xoài chín. Trong lòng cô, một trang mới đang mở ra, không còn Khải, nhưng đầy hy vọng và sự kiên cường. Cô biết rằng mình sẽ vượt qua, và tình yêu đích thực sẽ đến vào một ngày nào đó, dưới tán cây xoài này, hoặc ở nơi nào khác.

Đọc tiếp: Ngày Cuối Cùng Của Chúng Ta

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *